Anh Đến Đúng Lúc

Chương 2: Cảnh sát Diệp Thanh




Chương 2: Cảnh sát Diệp Thanh


Phòng họp đại học công an Thủ đô.


Diệp Thanh tốt nghiệp từ nơi này, thỉnh thoảng sẽ trở về nghe một vài buổi toạ đàm nổi danh.


Hiện tại giảng bài ở trên bục giảng là giáo sư Tống Đức Đình nhà tâm lí học phạm tội trứ danh. Ông từng nhận chức tại cục cảnh sát ở trung ương M quốc, về hưu mấy năm trước, bắt đầu nhận lời mời mở tọa đàm ở các nơi cả nước. Hiện giờ còn là cố vấn tâm lý phạm tội của cục cảnh sát thủ đô.


Diệp Thanh bay nhanh viết vào bút ký: "Sát thủ liên hoàn thông thường chia làm một số loại hình như sau—— loại đi săn, loại theo dõi, loại mai phục ......"


Một bên Diêm Tiểu Tung mơ màng sắp ngủ, đột nhiên nghe có học sinh nói huyện với cậu.


"Anh cảnh sát, em từng thấy anh ở trên TV."


Diêm Tiểu Tung lập tức hết buồn ngủ, nhanh chóng ngồi nghiêm chỉnh, ngượng ngùng nói: "Phải không?"


"Đúng, em đã xem qua video, là thầy giáo mang đến đây chiếu lên. Trong video, vị nữ cảnh ở bên cạnh anh hiên ngang mạnh mẽ đuổi bắt phạm nhân, anh ở bên cạnh vỗ tay cổ vũ cô ấy."


Sắc mặt Diêm Tiểu Tung xám đen.


Video là chụp ở trong sở, chính là vì để làm mẫu cho học sinh đại học công an.


Nam sinh còn đang nói ríu rít, hứng thú bừng bừng hỏi: "Về sau em đến cục cảnh sát công tác cũng sẽ có nữ cảnh xinh đẹp như cô ấy sao?"


Diêm Tiểu Tung mắt trợn trắng, không nghĩ tới Diệp Thanh tranh thủ lúc rảnh rỗi nhìn lại đây, cười tươi với nam sinh, nói: "Có thể chứ, cậu hãy tới cục cảnh sát của chúng tôi đi."


Nam học sinh hai mắt sáng ngời, "Cảnh sát tỷ tỷ, em thấy video chị nổ súng, thật ngầu! Sau khi làm cảnh sát thật sự có thể nổ súng sao?"


Diệp Thanh hất hất tóc, nói: "Đương nhiên có thể!"


"Vào sinh ra tử, chị không sợ sao?" Nam sinh rất tò mò.


"Sợ?" Diệp Thanh cười đắc ý, "Trong từ điển của tôi không có từ sợ."


Diêm Tiểu Tung ho nhẹ một tiếng, nhắc nhở nam sinh nghiêm túc nghe giảng bài.


Hết buổi học, cậu khẽ nói với Diệp Thanh: "Lão đại, kỳ thật em cảm thấy chị không cần thiết phải phấn đấu như vậy."


"Oh?"


Diêm Tiểu Tung nói: "Dù sao cũng là con gái, đấu tranh anh dũng, để nam nhân làm thì tốt rồi. Huống chi, hiện giờ quốc thái dân an, cho dù có sát thủ biến thái cùng tổ chức phạm tội cũng không tới phiên mấy cảnh sát nho nhỏ chúng ta quản, chị nói xem cso đúng không?" Cậu nhíu mày, "Chị vào ngành nhiều năm như vậy, từng gặp biến thái chưa?"


Diệp Thanh trừng hắn một cái, không nói chuyện.


Sau khi tan học, cô chào giáo sư Tống Đức Đình một câu rồi vội vàng rời đi trường học.


......


Trong cục cảnh sát khí thế ngất trời, tiếng người ồn ào.


Một đám người bị cảnh sát mang về tới đang bị lấy lời khai, tiếng ồn ào tràn ngập bên tai.


Diệp Thanh nhìn phú nhị đại ngồi bắt chéo nhấc chân đặt trên bàn phía đối diện, hận không thể tát cho hắn mấy phát! Cố tình còn ra vẻ đại lão gia, dùng ngón tay chỉ vào Diệp Thanh: "Cô là cái thá gì gì? Kêu thủ trưởng của cô ra đây, cô biết bố tôi là ai không?"


Diệp Thanh cười nhạo, đang định châm chọc hắn vài câu, Diêm Tiểu Tung đột nhiên đi vào nói: "Lão đại, có án mạng!"


Diệp Thanh giật mình một cái, lập tức đứng dậy ra bên ngoài.


Mang theo Diêm Tiểu Tung, Quý Dương cùng mấy cảnh sát khác, Diệp Thanh lái xe nhanh như điện chớp, lao thẳng đến hiện trường án mạng.


Án mạng phát sinh ở trấn nhỏ cách đế đô 20 phút đi xe. Trấn nhỏ nhờ có kiến trúc cổ xưa mà nổi tiếng, mấy năm trước, được khai phá du lịch, trấn nhỏ bị quy hoạch vào khu cần bảo tồn, hiện giờ là thắng địa du lịch.


Người chết chính là một nữ nhân.


Hơn nữa là một nữ nhân trẻ tuổi, xinh đẹp, nhu nhược đáng thương. Nhưng mặt cô ta đã bị lửa lớn thiêu biến dạng.


Mấy người Diệp Thanh mang găng tay, bọc giầy rồi tiến vào hiện trường vụ án.


"Người chết là Giả Tinh Tinh, nữ, 26 tuổi, người địa phương. Phòng ngủ của cô ấy bị cháy, giường cùng bức màn cũng thiêu hủy nghiêm trọng. Còn cô ấy nằm ở trên giường." Diêm Tiểu Tung từ chỗ điều tra viên lấy được tình hình ban đầu.


Diệp Thanh tiến vào phòng ngủ, trong phòng ngủ độ ấm rất cao, bụi mù chưa tán, giường cùng bức màn bị thiêu hơn phân nửa, tường cùng sàn nhà cũng đen hơn nửa, mặt đất rất ướt, hẳn là nước do nhân viên phòng cháy phun khi cứu hoả.


Thi thể người chết đang nằm ở trên giường, huyết nhục mơ hồ, còn lẫn cháy đen.


"Liên hệ Tiêu pháp y chưa?" Diệp Thanh hỏi.


Diêm Tiểu Tung trả lời: "Tiêu pháp y ở mấy ngày trước đã bị điều đi rồi. Pháp y mới nhậm chức sắp đến, trợ lý của anh ta đang xem xét thi thể."


Diệp Thanh chỉ nhíu mày, nhìn quanh bốn phía, trước tiên lui ra phòng ngủ, hỏi: "Là ai báo cảnh sát?"


Diêm Tiểu Tung: "Đội trưởng trung đội phòng cháy."


Đội trưởng trung đội phòng cháy đã đi tới.


Diệp Thanh chào anh ta, hỏi: "Đây không phải cháy ngoài ý muốn? Mà là phóng hỏa sao?"


Đội trưởng đội phòng cháy do dự một lát, gật đầu: "Phải, hơn nữa có chút kỳ quái."


Diệp Thanh: "Kỳ quái như thế nào?"


Đội trưởng phòng cháy nói: "Khi tôi dẫn người đi lên cứu hoả thì hỏa thế còn không lớn, chỉ đốt cháy nửa gian phòng ngủ, cũng không bị lan tràn, cửa phòng ngủ cũng không khóa nhưng người chết không chạy ra. Hơn nữa, khi vào cửa không nghe được tiếng kêu cứu. Người chết bình tĩnh nằm ở trên giường, cũng không hề giãy giụa."


Đích xác khả nghi. Diệp Thanh nhíu mày, hỏi: "Anh hoài nghi, trước khi hoả hoạn phát sinh, người cũng đã đã chết."


Phòng cháy đội trưởng không dám dễ dàng có kết luận, "Khi tôi tiến vào phòng ngủ cứu hoả, phát hiện trên mặt đất có vết máu."


Vẻ mặt Diệp Thanh nghiêm lại, rồi hỏi: "Mồi lửa là cái gì?"


Đội trưởng phòng cháy: "Là máy sấy." Anh ra dừng một chút, "Tôi phỏng đoán, hẳn là có người đem bật máy sấy lên đặt ở trên giường, rồi dùng chăn lấp kín lỗ thông gió của máy sấy, độ ấm máy sấy lên cao, dẫn đến đốt chăn. Theo kinh nghiệm của tôi, trên đệm chăn còn bị đổ chất dẫn cháy."


Hai người rất có ăn ý mà đưa ra suy đoán, Diệp Thanh nói: "Ừm...... Người bình thường sẽ không đem máy sấy đặt ở trên giường như vậy, sau đó bình yên đi vào giấc ngủ. Có chất dẫn cháy, lại càng khả nghi."


Mấy cảnh sát tuổi trẻ xem xét hiện trường, chịu không nổi khói lửa mịt mù cùng cảnh thi thể tàn nhẫn, thi nhau đi ra ngoài thông khí.


Trợ lý pháp y Hà Quân đi ra, nói: "Bước đầu kết luận, người chết không phải bị lửa đốt chết, có lẽ trước khi xảy ra hoả hoạn đa tử vong. Trên bụng, ngực có có mấy chỗ bị đâm, hung khí hẳn là lưỡi dao dài 15-20 centimet, rộng 3-5 centimet, cùng loại với dao gọt hoa quả. Trong đó một nhát đao đâm trúng động mạch phần cổ, tạo thành loại vết máu phun tung toé. Vết máu phun tới trên tường cùng trên mặt đất. Bên ngoài thi thể bị thiêu hủy nghiêm trọng, tình huống cụ thể, còn cần tiến hành khám nghiệm thêm một bước ......"


Diệp Thanh đứng ở giữa phòng khách, quan sát tình huống hiện trường. Trong đầu bắt đầu phác hoạ tình cảnh khi vụ án xảy ra.


Cửa sổ không có dấu hiệu bị phá hủy, hung thủ lại có thể thuận lợi tiến vào căn hộ chung cư này. Trong phòng khách không có dấu vết đánh nhau. Cô tiến vào toilet, ở trong bồn cầu phát hiện dư vật nôn ra. Thứ này thuộc về hung thủ? Hay là người chết?


Khoảng hai tiếng trước, hung thủ thuận lợi tiến vào căn hộ chung cư của Giả Tinh Tinh. Giả Tinh Tinh có quen biết hung thủ hay không? Hung thủ là mạnh mẽ tiến vào hay là Giả Tinh Tinh mở cửa cho hắn?


Sau đó, có lẽ Giả Tinh Tinh cùng hung thủ vào phòng ngủ, hung thủ trước giết chết Giả Tinh Tinh, rồi đem cô đặt ở trên giường.


Tiếp theo, hung thủ cầm dao gọt hoa quả hoặc là doa găm, bắt đầu đâm Giả Tinh Tinh, thậm chí đâm đến động mạch cổ của nạn nhân, tạo thành máu bị phun tung toé.


Từ phương hướng máu phun ra suy đoán, người chết lúc ấy nằm ở trên giường.


Sau khi đâm người chết xong, hung thủ lợi dụng máy sấy tạo thành hoả hoạn, thiêu hủy dấu vết hiện trường, thậm chí muốn che dấu hành vi phạm tội, giả tạo cảnh người chết bị thiêu cháy.


Kế tiếp thì sao? Hung thủ rời đi hiện trường vụ án như thế nào?


Giả Tinh Tinh ở chung cư có thang máy, nếu đi thang máy sẽ bị camera quay lại.


Huống chi, máu của người chết có khả năng sẽ phun lên đến cả trên người hung thủ, hung thủ mang theo cả người đầy máu rời đi thế nào?


Hắn khẳng định sẽ không đi thang máy —— sau khi vừa mới giết người, cảm xúc không ổn sẽ dị thường sợ bị người khác nhìn ra sơ hở, sợ bị camera quay được.


Huống chi, khi án phát là thời gian tan tầm, cũng chính là khoảng 4 đến 6 giờ chiều, thang máy sẽ có rất nhiều người.


Diệp Thanh đột nhiên ngẩng đầu, nói với Diêm Tiểu Tung: "Lập tức đến phòng theo dõi, quan sát kỹ cho tôi!"


......


Trấn nhỏ này đã rất lâu rồi chưa từng có án mạng phát sinh, Giả Tinh Tinh chết, tức khắc dẫn tới nhân tâm hoảng sợ. Đặc biệt là những người ở cùng tiểu khi với Giả Tinh Tinh, không khí thảm đạm khủng hoảng.


Sau khi án phát, phía trên lập tức triển khai hội nghị khẩn cấp, hạ lệnh mau chóng phá án, án kiện như cũ do Diệp Thanh phụ trách. Suốt nửa đêm sau, hai mắt Diệp Thanh tràn ngập tơ máu. Chuyện tới hiện giờ, cô còn không có nắm giữ được phương hướng phá án cơ bản nhất.


Cùng lúc đó, tư liệu về Giả Tinh Tinh cũng như hoa tuyết truyền tới ——


Giả Tinh Tinh vốn sinh ra ở một cái huyện thành gần đây, mẹ từ thời trẻ đã bệnh nặng qua đời. Nhiều năm qua, dựa vào cha bán trái cây mà sống, tình huống kinh tế gia đình rất kém. Sau khi tốt nghiệp cao trung, cha cô ta đập nồi bán sắt cho cô ta học đại học ở đây. Ba năm trước Giả Tinh Tinh tốt nghiệp đại học lại không tìm được bất luận công việc gì.


Cha Giả nghe tin Giả Tinh Tinh chết, thương tâm muốn chết, lão nhân gia vốn đã chịu đủ sinh hoạt gian khổ, hiện giờ tuổi già mất con, bi thống không thôi.


Cha Giả rơi lệ đầy mặt: "Con gái của tôi...... là một người tốt mà, mỗi tháng mua đủ thứ đồ cho tôi, còn gửi không ít tiền về...... con gái của tôi ——nó tốt như vậy, ai muốn hại nó chứ, bảo tôi phải sống như thế nào đây?"


Nghe nói, lúc ở đại học danh tiếng của Giả Tinh Tinh đã không tốt.


Lớp trưởng đại học nói: "Cô ấy hay trốn học, hại lớp chúng tôi bị trừ không ít điểm. Cô ấy cũng không tham gia bất luận câu lạc bộ gì, cũng cũng không tham dự bất luận hoạt động gì. Mỗi lần vừa hỏi cô ấy đi làm cái gì liền nói là đi làm thêm. Tôi thấy cô ấy trang điểm ngăn nắp lượng lệ, có khi còn dùng túi hàng hiệu, chỗ nào giống thiếu tiền phải đi làm thêm đâu?"


Bạn cùng phòng nói: "Một tuần ít nhất có bốn năm ngày đêm không về ngủ, sau đến năm 3 năm 4, hoàn toàn không lên lớp. Nghe nói thuê phòng ở ở bên ngoài, còn rất xa hoa." Bạn cùng phòng có chút khinh thường, "Mọi người đều biết rõ trong lòng ràng, cô ta chính là bị người khác bao nuôi."


Bạn học nam cùng lớp với Giả Tinh Tinh nói: "Giả Tinh Tinh à, người lớn lên rất xinh đẹp, người theo đuổi cô ta rất nhiều, nhưng cô ta đều chướng mắt. Nghe nói cô ta thích kẻ có tiền, có lẽ chính là cái loại nữ nhân đào mỏ...... Cô ta luôn nghĩ cách xuất nhập vào mấy nơi xa hoa, tiếp cận người của xã hội thượng lưu. Khi vừa mới khai giảng, cô ta còn từng kết giao với bạn trai học cùng khóa, nhưng cuối cùng ngại nhà người ta nghèo, liền đòi chia tay. Nam sinh kia yêu cô ta si cuồng, quấn lấy cô ta không bỏ, kết quả Giả Tinh Tinh nói với anh ta: 'Chờ ngày nào đó giá trị con người cua anh lên tới ngàn vạn, hay đến cưới tôi.'"


Giả Tinh Tinh ở một năm trước chuyển vào ở tiểu khu này. Cô ta phần lớn thời gian đều độc lai độc vãng, không thân gì với hàng xóm chung quanh.


Bảo vệ tiểu khu có ấn tượng sâu với cô ta: "Cô ta ở một mình, thỉnh thoảng sẽ trở về cùng bạn trai. Vị bạn trai kia của cô ta ấy à, thoạt nhìn lớn tuổi hơn cô ta nhiều, nhưng rất có tiền, tới rất nhiều lần, mỗi lần đều đi các loại xe khác nhau, đều là siêu xe."


Mia: cùng đoán nhé, não ngắn nghĩ ngay đến vị bạn trai cũ là hung thủ nhỉ ^^!