Cánh cửa đổ sầm trước mặt Tần Nhiệm.
Cô sững sờ ngẩng đầu lên nhìn người đã cứu cô khỏi tình thế ngàn cân treo sợi tóc đó.
" Phù…phù…cái bình này nặng kinh khủng! Cậu có ổn không Tần Nhiệm?! "
Tâm Ái đang cầm trên tay chiếc bình cứu hỏa lớn thở không ra hơi.
Cô bạn vứt nhanh chiếc bình sàn một bên rồi kéo cô đứng dậy.
Tần Nhiệm vừa ngỡ ngàng vừa cảm động trước hành động trượng nghĩa của cô bạn.
" Huhuhu… Tâm Ái… " Cô mếu máo với bạn mình.
" Thôi nào.
Phải may mắn lắm chúng ta với ra được bên ngoài đó.
Mình gọi cứu hỏa và cảnh sát rồi.
Họ sẽ sớm đến thôi.
Rốt cuộc có chuyện gì thế?!! " Tâm Ái hét toáng lên vì giận.
Tần Nhiệm lau nhanh nước mắt rồi ngoảnh đầu lại nhìn.
Ngọn lửa đã lan rộng ra bên ngoài như đang đuổi theo hai người họ.
" Những người kia… cậu có thấy ai trên đường đến đây không? " Cô hỏi.
" Tôi chẳng thấy ai cả.
À mà quan tâm cái lũ ác ôn đó làm gì! Tự làm tự chịu thôi.
Cá là chúng lại nghịch lửa rồi gây ra vụ náo loạn này đây mà.
"
Họ chạy nhanh ra đến bên ngoài khuôn viên trường.
Tiếng xe cứu thương và xe cứu hỏa vang gần.
Cả hai cứ ngỡ mọi chuyện như thế là xong.
Nhưng không.
Nếu ông trời đã muốn hành hạ ai thì nhất định sẽ khiến kẻ đó thừa sống thiếu chết.
Tâm Ái và Tần Nhiệm đã lạc nhau khi đi qua một hành lang tầng một.
Cái tủ đứng giữa hành lang bốc cháy rồi ngã nhào làm cả hai phải buông tay nhau ra để né.
Và giờ họ đang lang thang trong hành lang nóng bừng giữa mùa đông buốt giá.
Niềm hân hoan mà Tâm Ái đem lại chưa đầy mười phút đã vụt tắt.
Cô mơ hồ đi từng bước trong hành lang bừng cháy.
" Tâm Ái…cậu ở đâu thế… Tâm Ái? "
Đáp lại tiếng gọi của cô chỉ là tiếng tí tách cửa lửa.
Tần Nhiệm đang vô cùng sợ hãi.
Dù có suy nghĩ sâu sa đến câu cô cũng chẳng bao giờ đặt mình vào cái tình huống thảm khốc này.
Giờ đây giáo viên còn chưa xuất hiện, cứu hỏa vẫn chưa vào đến nơi thì ai sẽ cứu cô khỏi chỗ này đây?
Lửa đang nuốt trọn những chiếc tủ ngày càng nhanh gọn hơn.
Chúng cứ đổ sầm xuống nhằm ngăn Tần Nhiệm tìm được lối ra.
Những làn khói độc hại làm cô phải chạy nhanh lên cầu thang tầng hai để tránh đi.
Đó cũng là con đường duy nhất mà cô phải chọn.
Hoàn toàn bước đi trong vô vọng không ai cưu mang.
" Tần Nhiệm! Em ở đâu!? Lên tiếng đi!! "
Giọng nói đó vang lên khiến cô không khể không giật đầu quay lại phía sau.
Sau lưng cô chỉ có lửa và lửa.
" Chí Thần…".
Cô thốt lên tên anh ta trong mơ hồ.
" Hóa ra chỉ do mình ảo tưởng… nhưng ảo tưởng đó thật quá.
Cảm giác như giọng nói anh ấy ở ngay sưới sân vang lên vậy… "
Cô ngỡ ngàng rồi lập tức bám vào lan can bên ngoài.
Dưới đó là bóng dáng thân quen hôm trước.
Chí Thần như nhận ra cô đã ngẩng đầu lên nhìn.
Ánh mắt họ chạm nhau ngay lập tức.
Kể từ giây phút nhìn thấy anh, Tần Nhiệm chỉ muốn khóc nức nở nhưng vẫn cố kìm nén.
Cô không muốn mình trở nên thảm hại trước mặt người yêu cũ chút nào.
Chí Thần lập tức tiến đến bên dưới nơi cô đang đứng.
Hai tay anh dang rộng với giọng nói rất đỗi ấm áp:
" Nhảy xuống đi.
"
" Hả… " Tần Nhiệm ngỡ ngàng hỏi lại.
Cô chẳng biết anh ta đang nói đùa hay thật.
Đây đang là tầng hai và bên dưới chỉ có mỗi mình Chí Thần.
Làm như thế thật quá nguy hiểm còn gì.
Bên dưới cũng có những đám lửa rất to.
Khói đã bao trùm ngôi trường này từ bao giờ.
Bên dưới chúng càng tung hoành hơn bao giờ hết.
Ngay cả Vương Chí Thần còn chẳng ổn hơn ai chứ đừng nói đến việc giúp cô tiếp đất an toàn.
" Bên dưới nguy hiểm lắm… Mau đi xa ra chỗ khác đi… tôi sẽ tự xuống sau… " Cô ngập ngừng đáp lại.
Chí Thần im lặng một hồi.
Hai cánh tay vẫn dang rộng đón chờ cô.
Tần Nhiệm hồi hộp chờ đợi câu trả lời từ phía anh.
Cô đã quyết định sẽ khước từ để khẳng định bản thân mình…
" Tần Nhiệm, em không tin tôi sao? "
Chỉ cần một câu nói đơn giản đó đã khiến Tần Nhiệm như được tiếp thêm động lực vô hình thật mạnh mẽ.
Dù mắt cô đã cay xè song nụ cười ân cần của anh thật rõ ràng và hiền dịu.
Chỉ những cử chỉ đơn thuần như thế cũng đủ chạm đến trái tim của Tần Nhiệm.
Cô không do dự gì nữa.
Tần Nhiệm bỗng thấy mình trèo lên lan can rồi nhảy xuống bên dưới thật gan dạ.
Nước mắt cô chảy ngược theo chiều gió.
Bịch! Hai người ôm lấy nhau rồi ngã ra phía sau.
Cũng may đó là chỗ trồng hoa mùa xuân nên chỉ toàn là đất với cỏ.
Cộng thêm trời đang có tuyết rơi nên cả hai đã an toàn.
Tần Nhiệm run rẩy trong vòng tay của Chí Thần.
Lần này lại là một cảm giác vừa kích thích vừa đáng sợ mà cô vừa trải qua.
Chỉ có anh mới khiến cô dám làm những trò nguy hiểm đó.
Cả hai vẫn chưa ngồi dậy luôn.
Cô vẫn nằm trên người của anh ta mà bật khóc nức nở.
Khóc vì sợ mình sẽ chết tại đây.
Khóc vì sợ người bên dưới không hề có thật.
Khóc vì cuối cùng người cứu cô vẫn là anh.
" Huhuhu… anh đúng là tên tồi tệ nhất… " Tần Nhiệm mếu máo.
Vương Chí Thần lúc này mới ngồi dậy nhìn cô gái nhỏ trước mặt.
Chẳng nói chẳng rằng, anh lại ôm lấy cô lần nữa, thật chặt.
" Xin lỗi…là tôi thất hứa với em.
Là tôi đã đẩy em vào nguy hiểm.
"
" Hức hức…em sợ lắm…anh có biết em đã buồn tủi tới mức nào không hả… "
" Tôi biết.
Vì thế nên tôi mới quay lại để đối mặt với cảm xúc thật của mình.
Nhìn thấy tên hèn hạ nào đó hạ nhục em trên Internet như thế làm tôi rất tức giận.
Tôi biết em lại bị chúng giở trò nên đã quay lại đây.
Nào ngờ mọi chuyện đã quá sức tưởng tượng… Chỉ nghĩ đến việc đánh mất em lần nữa cũng khiến lòng tôi đau như cắt… "
" Cảm xúc thật? Thế trước nay là giả thật sao ạ… " Cô ngẩng lên nhìn anh bằng đôi mắt ngấn nước.
Chí Thần liền nở nụ cười trấn an cô.
Bàn tay anh khẽ gạt nước mắt trên gương mặt Tần Nhiệm đi.
" Từ lúc bắt đầu với em, đó đã là cảm xúc thật của tôi rồi.
Thế nên là Tần Nhiệm, em có chấp nhận làm bạn gái của tôi một lần nữa không? ".