Ba ngày sau, Lăng Bạch Nhiên đã tạm biệt quê hương đất nước để mà ra nước ngoài.
Cùng với lời hứa hôm trước với Bạch Nhiên, hôm nào Tần Nhiệm cũng cười nói khá nhiều với các bạn trong lớp.
Từ đó cô dần tìm lại được cảm giác muốn kết bạn với mọi người là như nào.
Bình thường Tần Nhiệm và Lăng Bạch Nhiên nếu rảnh sẽ vẫn gọi điện tâm sự cho nhau.
Họ kể về một ngày học hành của họ.
Mối quan hệ hai bên rất thuận lợi và keo sơn hơn.
Song mối quan hệ giữa cô và Chí Thần lại không được nhanh gọn và thuận lợi như thế.
Không chỉ thế, cô còn gặp lại người quen cũ lâu năm của mình rất tình cờ.
Đó cũng là một chị khối trên từng học trường Thanh Đô giống như cô.
Cô gái này tên là Hà Đồng.
Hà Đồng hiện là học sinh lớp 11A4.
Đó là một nữ sinh có đôi bàn tay đặc biệt với bàn tay phải có sáu ngón.
Gương mặt của cô cũng không phải tầm thường, từng đựo ưa thích bởi các bạn nam rất nhiều.
Lúc mới vào trường, Hà Đồng không khác gì nữ thần trong mắt nam sinh trường.
Song từ khi lên lớp 11 bỗng dưng có một vết sẹo lớn ở mặt nên phải thường xuyên đeo khẩu trang.
Lúc ở trường nữ sinh Thanh Đô, Hà Đồng luôn giúp Tần Nhiệm đuổi bọn học sinh xấu hay bắt nạt người khác kia đi.
Chị rất mạnh mẽ và tự tin về khả năng thuyết phục người khác của mình.
Đó là lí do chị theo đuổi khoa tâm lý.
Hai chị em hồi đó chơi với nhau khá thân.
Nhưng kể từ Hà Đồng lên học cấp ba thì lập tức bị ngắt liên lạc.
Tần Nhiệm cũng từ đó mà chìm trong bạo lực đau đớn do Bạch Vân Nhi gây ra.
Họ gặp nhau khi cô vừa đi vào từ sân thể thao của trường, đúng hôm Bạch Nhiên tới nói lời tạm biệt cô.
" Chào em… " Giọng nói khàn khàn bỗng bắt tai làm cô hơi giật mình.
Không mất quá mấy giây để cô nhận ra đối phương.
Tần Nhiệm vui mừng reo lên:
" Chị…chị là Hà Đồng? "
" Đúng thế.
Em còn nhớ chị thật là may quá đi.
Khụ khụ.
" Nói xong đối phương còn ho khụ khụ làm cô hơi lo.
" Chị có muốn đi đến phòng y tế không ạ…Ở đó có thuốc ho chị ạ.
"
" Ưm…không sao.
Lâu lâu gặp lại có nhiều chuyện muốn nói quá.
Em muốn đi cùng chị ra bên này một chút không? "
" Dạ được ạ.
"
Tần Nhiệm hân hoan đi ngay theo sau Hà Đồng.
Bóng dáng của chị ấy vẫn như thế.
Vẫn cao lều khều như hồi chị học cấp hai.
Có lẽ giờ Hà Đồng cũng phải cao m68, cao hơn cô tận 10cm.
Một chiều cao thật đáng nể phục.
Chẳng hiểu sao mà cuối cùng cô lại dừng chân trước phòng học của lớp A10.
" Chị Hà Đồng… "
" À…chị muốn bảo em là…Hàn Linh Nhật là bạn mới của chị.
Chị muốn em quen với con bé trước một chút.
" Hà Đồng quay sang bảo.
Vừa mới dứt câu là Hàn Linh Nhật xuất hiện.
Tóc cô bạn đã dài hơn so với lần cuối hai người gặp nhau.
Linh Nhật xuất hiện với khuôn mặt ngái ngủ nhìn người đứng trước mắt rồi quay sang cô.
" Hơ…chào nha.
"
…----------------…
" Wao…em và Hà Đồng quen nhau từ trước rồi sao…? Bất ngờ quá.
"
Hà Đồng khẽ thốt lên khi cả hai trở lại lớp sau khi hết giờ giải lao.
Tần Nhiệm gật đầu:
" Trước em và bạn ấy có…nhiều điểm chung nên mới quen nhau chị ạ.
Giờ tự dưng lại đến nói chuyện với nhau…Như thế có kì kì quá không? "
" Hihi.
Em đừng lo.
Không có ai kì thị em đâu.
Cứ tươi tắn lên như bây giờ nha.
Lâu lâu mới thấy em cười rạng rỡ như thế đó.
"
Hà Đồng vỗ nhẹ vai của Tần Nhiệm rồi buông lời khích lệ.
Tần Nhiệm gật đầu tạm biệt tiền bối rồi đi tiếp.
Rõ ràng cô còn chưa kịp cười rạng rỡ mà… Suốt lúc gặp hai người họ cô chỉ dám cười trừ chứ nào dám cười rạng? Sao Hà Đồng lại nói thế?
Tần Nhiệm còn đang suy tư thì bỗng có bóng người lớn đứng sừng sững trước mặt cô.
Vương Chí Thần đang đứng đó với vẻ mặt khá khó chịu.
Anh ta cất giọng:
" Em vừa mới đi đâu về? "
" Em vừa đi gặp chị Hà Đồng.
Chị đó là bạn cũ hồi cấp hai của em ạ.
Oái!! "
Ánh nhìn của Tần Nhiệm bỗng dưng chao đảo rồi cao thêm mấy xăng ti mét.
Vương Chí Thần bỗng dưng vác cô lên làm cô hoảng hốt:
" Anh…anh làm gì thế? "
" Đi tìm nơi khác thích hợp hơn.
"
Nói xong đối phương chẳng thèm nghe lời cô nói mà vác cô đến đúng đoạn cầu thang nối giữa tầng hai và tầng ba.
Tiết học thứ ba đã bắt đầu.
Anh ta chẳng nói chẳng rằng, chỉ thả cô xuống rồi nhìn cô chằm chằm.
Cái ánh mắt như tóe ra lửa thế kia đang muốn ám chỉ cái gì? Cô không biết vởi Chí Thần chưa bao giờ nhìn cô bằng ánh mắt thù hằn đó.
" Anh…sao lại nhìn em như thế? "
" Ban nãy em đã đi đâu mà không có trong lớp? "
" Ưm…em đi ăn trưa ở ngoài sân vận động cùng- "
" Với Lăng Bạch Nhiên chứ gì? " Chí Thần cau mày ngắt lời cô.
" Dạ…đúng ạ.
Nhưng anh ấy có chuyện muốn nói với em nên là anh đừng…"
Tần Nhiệm chưa kịp giải thích xong thì một chiếc ảnh được giơ ra ngay trước mắt cô.
Đó là lúc mà Tần Nhiệm giơ chiếc bánh kẹp của mình cho Lăng Bạch Nhiên.
Tần Nhiệm đơ ra vài giây liền tức giận đáp lại:
" Anh đi theo em rồi chụp ảnh sao? "
" Không phải tôi.
Một người đã gửi cho tôi.
Nhờ đó tôi mới biết em vừa làm gì.
"
Vừa dứt câu, cánh tay Chí Thần bỗng gim chặt vào vai cô rồi áp sát vào tường.
Giọng anh ta trở nên lạnh lùng cao vút:
" Không phải tôi dặn em không được dễ dãi với tên khác sao? Em quên lời hứa đó nhanh nhỉ? ".