Đối với Chí Thần thì đó cũng là lần đầu tiên anh chở một cô nhóc sau lưng.
Anh vừa tự hào vừa vui sướng khi đã dụ dỗ thành công học sinh ngoan như Tần Nhiệm tham gia chuyến đi mạo hiểm này.
Nó càng khiến anh muốn phóng nhanh hơn để chứng minh bản thân với cô bạn ở sau lưng mình.
Cảnh vật trước mắt anh lướt qua trước khi anh kịp đưa chúng vào trong mắt.
Thứ anh để ý được chính là những " chướng ngại vật " đang cố tình chặn đường đua của chính mình.
Với người có kinh nghiệm như Chí Thần thì chuyện đó quá sức bình thường.
Đôi mắt anh bỗng chú ý lên bầu trời.
Từng đám mây mỏng nhẹ như làn khói trôi lơ thơ trên nền trời đen thẳm.
Trăng hôm nay có hình lưỡi liềm nhìn vừa kì cục vừa xinh đẹp.
Bóng đèn trong đầu anh phát sáng.
Chí Thần lập tức bẻ lái lên chiếc cầu cao vút mới xây dựng tên là UO.
…----------------…
" Rồi…để anh giúp em xuống nha." Chí Thần bỏ mũ bảo hiểm ra rồi bế cô xuống.
Mắt cô vẫn nhắm chặt, đôi chân run run đứng không vững trên đất.
Với cái tốc độ kinh hoàng đó mà cô vẫn còn sông trên đời này quả thực vi diệu.
Đầu cô hơi ong ong do đội mũ bảo hiểm lớn quá.
Phải mất một lúc sau Tần Nhiệm mới lấy lại tỉnh táo.
" Oa…sợ nhưng mà thích lắm ạ!! " Cô háo hức bày tỏ với Chí Thần.
Anh ta cười vô tư:
" Biết em sẽ thích mà.
Nhưng tôi nghĩ nên dừng lại chút cho em hoàn hồn lại.
Kẻo lại say quá ngất ra đó là tôi không cứu đâu nha! "
Bàn tay đối phương lại nhéo má cô theo phản xạ.
Cô hơi nheo mắt lại rồi đi chầm chậm ra phía mạn cầu.
Dòng nước dưới sông chảy xuôi dòng ra phía Đông.
Tần Nhiệm khá ngạc nhiên khi chúng không bị đông cứng lại như các con sông khác.
Bỗng đối phương bước chậm đến bên cô vỗ nhẹ vai:
" Tôi không muốn em nhìn xuống.
Nhìn lên trên bầu trời đi.
"
Tần Nhiệm ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đen thăm thẳm.
Trăng đêm nay không phải trăng rằm, mà là vầng trăng khuyết của một ngày không phải là đầu tháng.
Trăng khuyết, thành ra ánh sáng cũng không thể rực rỡ, rạng ngời như đêm rằm.
Nhưng nó vẫn có vẻ đẹp của riêng mình.
Dưới ánh sáng hiền từ ấy, cô có thể dễ dàng cảm nhận được ánh sáng của những vì sao như những viên kim cương nhỏ đính trên nên áo đen huyền kia.
Những tia trăng sáng nhạt nhòa và dịu dàng, ướp lên từng cành cây ngọn cỏ.
Đó là thứ ánh sáng chan hòa và đầy bao dung.
Mỗi khi nhìn thấy vầng trăng đêm, Tần Nhiệm lại cố nán lại để được chiêm ngưỡng nó.
Không chỉ vì vẻ đẹp của vầng trăng, mà còn vì những cảm xúc bình yên mà nó đem đến cho cô.
Hẳn Chí Thần cũng đang có cảm giác giống với cô.
" Trăng đẹp thật…nhưng không đẹp bằng trăng đầu tháng cho lắm.
" Chí Thần lên tiếng.
" Tại sao ạ?! "
" Vì khi đó tôi đã được đi cùng cô gái nhỏ mình yêu dưới ánh trăng tròn.
Chẳng phải rất lãng mạn sao?! " Ánh mắt đối phương nhìn sang Tần Nhiệm.
Nhớ lại khi đó cũng khiến cô hồi hội trở lại.
Tần Nhiệm khẽ đáp: " Thật ạ… "
" Thật chứ.
Em không tin vào tình yêu trăng tròn sao? "
Cô thắc mắc: " Tình yêu trăng tròn…? "
" Nó giống như tình yêu sét đánh.
Song hôm đó không hề có bão mà chỉ có trăng.
Thế nên tình yêu của tôi và em rất đặc biệt đấy.
"
Cô chỉ biết mỉm cười trước câu trả lời vặn vẹo của anh.
Dù nó vặn vẹo nhưng dù sao cũng đã khiến cô vô cùng vui mừng khi anh vẫn còn nhớ tới lần đó.
Lần mà cả hai gặp nhau không lường trước được.
" Thật ra…từ trước đến nay…em chưa được người con trai nào yêu thương cả… Kể cả bố của em… " Tần Nhiệm can đảm nói ra suy nghĩ của mình.
Vương Chí Thần liền im lặng lắng nghe cô.
" Em…bố mẹ em bỏ em đi sớm quá…Khi đó em còn chưa biết cảm giác được bố mua cho búp bê là như nào… Có lẽ anh không biết nhưng hồi bé em sống chật vật lắm… Dì ba cứ đuổi đánh em rồi quát mắng em thôi…Các bạn cùng lớp cứ bảo em là con nhỏ chui từ cống lên nên không có bố mẹ.
"
Nói đến đây nước mắt cô đã chực rơi.
Song Tần Nhiệm vẫn cố ép chúng lại mà nói tiếp:
" Khi mà em gặp anh…em nghĩ rằng tất cả chỉ là thoáng qua… Chẳng có những thứ như tình yêu và những cái ôm… Em chẳng dám nghĩ đến việc lại có được người yêu hoàn hảo như thế.
Thật sự cảm ơn anh từ trước tới giờ rất nhiều…dù em vẫn chưa biết mình phải làm gì để đền bù cho anh… "
Cô ngước lên bầu trời cười thanh thản rồi quay sang nhìn đối phương.
Hai dòng nước mắt mỏng đang lăn dài trên má cô.
Cái nụ cười thanh thản đó bỗng khiến Chí Thần nhói lòng.
Đối phương lập tức lao đến ôm chầm lấy Tần Nhiệm.
Một cái ôm bất ngờ làm cô ngỡ ngàng không hiểu gì.
Vương Chí Thần vừa ôm cô vừa nói:
" Em không phải đền bù gì cho tôi cả.
Và em cũng không được khóc trước mặt người khác ngoài tôi nghe chưa? "
" Hức hức…em xin lỗi…là em lắm lời… " Cô thổn thức trong lồng ngực anh.
Đôi vai cô run lên từng đợt.
Vòng tay Chí Thần lại siết chặt thêm chút nữa.
Giọng nói vừa ấm ấp vừa dịu nhẹ vang ngay bên tai Tần Nhiệm.
Chí Thần ôn tồn động viên cô:
" Quá khứ của em không phải để tôi phán xét mà để tôi sẽ bù đắp cho em như nào.
Đừng lo.
Tôi sẽ luôn bên cạnh em.
Nếu bố em không thể cho em niềm vui thì tôi thật vinh hạnh khi được làm điều đó.
Thế nên đừng khóc nữa…"
Những lời động viên đại trà nhưng ấm lòng đó đã chính thức chạm đến trái tim cô.
Tần Nhiệm khômg kìm được mà bật khóc trong vòng tay anh.
" Tôi yêu em mà… Tần Nhiệm… ".