Hai giờ sau họ mới đến nơi.
Nhưng mà là đến khách sạn LN Hotel Five chứ không phải đến khu vui chơi Yuntai Garden.
Khách sạn LN Hotel Five nằm ngay cạnh khu vui chơi đó, cách khoảng hơn năm cây số.
Cô thấy rất thán phục hiệu trưởng khi thuê cho học sinh khách sạn 5 sao đắt tiền như này.
Học sinh các lớp được phân chia phòng và hướng dẫn làm một số các thủ tục đơn giản.
Các bạn học có vẻ cụt hứng nên ai ai cũng ỉu xìu.
Chỉ riêng lớp cô vẫn còn hừng hực khí thế đi chơi.
" Rồi rồi.
Mấy đứa chia phòng như thế hen.
Lớp mình sẽ ở từ tầng 56 đến 57.
Một vài phòng thừa sẽ của lớp A2.
Đừng có nghịch ngợm nhá.
Muốn đi chơi sớm thì nhanh nhanh chuẩn bị xong đi.
"
Cô Triệu cầm loa thông báo oang oang cho cả đám nghe.
Sắc mặt cô giaod nhợt nhạt hẳn đi.
Nghe bảo cô ấy bị say se.
Mấy chuyện làm việc tập thế khiến cô rối bù cả lên, chẳng còn thời gian nghĩ về Chí Thần nữa.
Sau kết quả bốc thăm thì Tần Nhiệm sẽ chung phòng với Tâm Ái và hai bạn nữ sinh khác.
Cô cảm thấy rất may mắn vì ít nhất mình được chung phòng với người quen.
" Haha.
May mắn cho cậu là còn có tôi ở đây.
Hai người kia xấu tính lắm.
Kẻo cậu lại bị nhốt ở nhà vệ sinh cũng nên.
" Tâm Ái tự tin cười khúc khích.
Cô bạn bỗng dưng tình nguyện mang hành lí giúp cô nên cô thành người rảnh nợ.
" Ờm…có lẽ mình nên tự làm thôi… "
Tần Nhiệm thở dài rồi định chạy đến chỗ Tâm Ái trước mặt.
Nào ngờ bị một vòng tay to lớn khóa người cô lại.
Tiếng bông tai va vào nhau kêu leng keng rất vui tai.
" Nhìn mãi cuối cũng cũng thấy em rồi.
" Chí Thần nhoẻn miệng cười.
Tần Nhiệm cũng không lạ lẫm với trò bất ngờ ôm từ phía sau nữa.
Cơ mà cô vẫn cố giãy giụa vì xung quanh vẫn còn học sinh đang nhìn.
" Tự dưng từ đâu nhảy ra…giật mình chết mất… "
" Nhìn em đâu có giống giật mình.
"
" Thì…nói chung là thả em ra cái đi.
" Cô giãy giụa.
Nhưng cô càng giãy thì Chí Thần càng siết chặt tay lại.
" Em mà thoát được thì tôi sẽ không nói cho em nghe dự định của mình đâu đó.
" Chí Thần nói với vẻ nũng nịu làm cô cũng hết cách.
" Dự định của anh sao có thể liên quan đến em được chứ… Thôi anh cứ nói đi… " Cô cười gượng.
Khuôn mặt thanh tú của đối phương áp sát mặt cô.
Quả là Tần Nhiệm vẫn chưa thể hết ngượng trong những lúc như này.
Anh ta thỏ thẻ:
" Tối nay tôi sẽ mò sang phòng ngủ của em và chơi cùng em nhé.
Được không? "
" Cái- " Cô bỗng cảm thấy rờn rợn sau gáy.
Cô lập tức đỏ mặt dùng sức đẩy mạnh anh ta ra:
" Anh ăn nói kiểu gì thế?! Mau buông raaaa.
Đừng có đùa kiểu đó nữa…!! "
" Tôi có đùa đâu.
Tại bỗng dưng tôi lại nghĩ đến chuyện đêm đó vẫn chưa xong thì phải.
"
Nói rồi ánh mắt của anh ta càng gian xảo hơn.
Tần Nhiệm bất ngờ chưa nghĩ ra cái gì nói lại đối phương thì … Bụp! Một cuốn sách dày cộm được cuộn lại rồi đập mạnh vào đầu Chí Thần.
" Có thôi ngay đi không hai cái đứa này? Tính đi thả cơm chó khắp nơi hả?!! " Cô Triệu cau mày nhìn bọn họ.
Tần Nhiệm lập tức cúi đầu xin lỗi.
" Em…em xin lỗi cô ạ!! "
" Chấp nhận.
Còn em thì sao Vương Chí Thần? Có muốn bị phạt khi đang đi chơi không?!! " Cô Triệu ra hiệu cho cô đi trước còn mình quay lại đối diện với Chí Thần.
Anh ta xoa xoa đầu vì vừa bị đánh.
Vừa mới ngẩng mặt lên đã nhìn thấy Tần Nhiệm làm kí hiệu gì đó bằng tay với anh.
" Cúi đầu xin lỗi đi!! "
" Chui đầu xuống lỗ đi?! " Chí Thần buột miệng, bị cô giáo nghe được.
Tần Nhiệm vắt tay lên trán thở dài.
" Thằng ranh con nhà em!! Em dám ăn nói như thế?!! Nói cho mà biết, tôi không hiền như cô Khinh Tư của mấy đứa đâu!! Tôi phạt em tối nay không được đi thủy cung TOTOMO nữa!! Ở lại khách sạn với lũ bạn của em đi là vừa!! ".