Hai người họ khẩu chiến với nhau không biết là bao nhiêu bài.
Chí Thần luôn tra hỏi Bạch Nhiên với giọng nói hơi cao kiểu áp đảo.
Còn Bạch Nhiên luôn điềm tĩnh trả lời mọi câu hỏi mà Chí Thần đưa ra.
Chưa câu nào mà làm khó được anh ấy cả.
Đúng là học bá đích thực!
Còn cô vẫn ngồi ngoài nghiên cứu thêm mấy môn nữa trong khi hai người họ cãi nhau.
Nếu như âm lượng quá lớn cô mới quay sang nhắc nhở họ chút.
Còn lại vẫn là tự nghiên cứu - tự hiểu - tự làm.
Hai người họ không hề coi cô vô hình.
Cứ chốc chốc Chí Thần lại quay sang nói với cô kiến thức mà Bạch Nhiên vừa chỉ cho mình.
Sau đó anh lại ngồi nghe giảng tiếp.
Cứ một vòng lặp mãi thế suốt hơn một tiếng đồng hồ.
Có vẻ Lăng Nhiên không chịu được cảm giác khó chịu đó đã lên tiếng:
" Vương Chí Thần.
Tôi thấy cậu ngồi cạnh quả thực quá phí thời gian.
Thay vì truyền tai nhau khó khăn thế cậu có thể về lại chỗ mình và ngồi im lặng nghe mà? "
Chí Thần cợt nhả đáp lại: " Giờ đây là chỗ của tôi rồi.
Tôi muốn ngồi đâu mà chả được.Tần Nhiệm còn chưa lên tiếng mà anh dám xen vào hả? "
Bạch Nhiên ngoái đầu sang một bên hỏi: " Nãy giờ em có không hiểu chỗ nào không? Anh giảng lại cho.
"
" Nói với tôi đi rồi tự tôi sẽ nói với em ấy.
Đừng có tranh thủ thế.
" Chí Thần cũng nghiêng đầu đối diện với Lăng Nhiên để ngăn anh nhìn thấy cô.
" Em..em có hiểu ạ.
Hai người cứ tiếp tục đi.
"
Cô đáp lại khá rành rọt nên học bá coi như cũng an tâm.
Anh liếc nhìn tên học tra bên mình thì thấy hắn đang cười mỉa mai mình.
" *Nhờ công sức giảng lại tận tình của tôi mà em ấy đã hiểu hết thứ ngớ ngẩn anh nói ra đó.
Cúi đầu cảm tạ đi là vừa.
"
" Tên thần kinh.
"
" Mấy bài này mình hiểu từ khi học trên lớp rồi mà...bao giờ hai người họ mới ngừng chiến tranh nhỉ...Nói ra bây giờ nguy hiểm quá....Haiz*...!"
Ba người vẫn tiếp tục như thế thêm khoảng ba mươi phút nữa thì gần như hoàn thành những thứ cần cho bài kiểm tra tuần sau.
" Em đi vệ sinh một lát.
Hai người giữ im lặng nhé.
Đừng làm ầm lên nha.
" Cô đứng lên nhắc nhở họ rồi bước ra bên ngoài bàn.
Bóng dáng cô vừa khuất là nụ cười thân thiện trên môi Chí Thần tắt ngấm.
Cả Chí Thần Và Bạch Nhiên đều chưng ra cái vẻ mặt cau có khó chịu trước mặt đối phương.
" Bộ cậu đang cố tình làm gián đoạn quá trình học tập của Tần Nhiệm hả? Cậu tin câu nói hiểu bài ban nãy của con bé là thật sao? " Bạch Nhiên nói.
" Em ấy nói là hiểu tức là hiểu rồi.
Đừng có suy nghĩ đi đâu xa nữa.
Não của anh có khi chẳng theo kịp mấy cái suy nghĩ xàm xí đó đâu ~ "
Chí Thần xoay xoay cái bút dưới bàn đáp lại.
Anh ta còn chẳng thèm nhìn mặt đối phương cũng tỏ ra sự buồn chán trên gương mặt.
Bạch Nhiên khẽ cau mày: " Nếu cậu không học thì đừng bảo người khác không học cùng cậu.
Học hành là một việc duy nhất mà những người như- "
Một bàn tay lập tức giơ trước mặt Bạch Nhiên khiến anh hơi sững người.
Chí Thần làu bàu:
" Thôi đủ rồi.
Đừng có mà nói đạo lí triết lí gì đoa ở đây.
Nghe chói tai quá.
"
" Cậu-"
" Nói gì thì nói chứ không phải tôi vẫn đang học đó à.
Anh tính khinh thường người khác thông qua vẻ bề ngoài đúng không? "
Chí Thần vừa cười vừa chỉ xuống vở bài tập của mình.
Chúng đã được hoàn thành đầy đủ không sót phép tính nào.
Lăng Bạch Nhiên cứng họng với đối phương.
Anh định nói thêm gì đó thì Tần Nhiệm nhẹ nhàng bước vào.
" Tần Nhiệm.
Em về rồi ~ " Chí Thần hân hoan vẫy tay chào.
Cô cũng đáp lại cái vẫy tay thiện chí như thế.
" Hai người không có...đấm nhau tại chỗ chứ? "
" Đương nhiên là không.
" Hai người nói cùng lúc với nhau nên cũng bất ngờ nhìn sang đối phương một cái.
Tần Nhiệm gật đầu: " Thế là được...!Em biết hai người có thể thân nhau mà...!"
" Cũng bình thường thôi.
" Lại thêm một câu nói trùng nhau nữa.
Cơ mà lần này họ chỉ ném nhanh một ánh nhìn sang đối phương rồi lại nhìn cô.
Hóa ra chỉ có cô là bất ngờ với hai tình huống trên.
Cô nhanh trở lại chỗ của mình rồi cho sách vở vào trong cặp.
Bạch Lăng Nhiên đứng dậy hỏi:
" Chuyện gì thế? "
" Câu đó phải là của tôi nha tên mọt sách.
" Chí Thần đáp.
" Em phải về nhà sớm hơn bình thường một chút.
Người nhà em bảo hôm nay có chuyện quan trọng nên phải về nhanh.
" Cô vừa nói vừa bỏ sách vở vào cặp.
Thế là ba người chẳng nói chẳng rằng, cùng nhau bỏ sách vở vào trong túi của mình.
Khi cô vừa định đeo cặp sách lên lưng thì bỗng cánh cửa sổ bị gió đập mạnh nên mở ra.
Gió tuyết thổi vào ù ù khiến không khí ấm cúng lập tức đóng băng.
" Em...em đi đóng cho.
Hai người đi ra bên ngoài trước đi.
"
Tần Nhiệm xung phong đi ra đóng hai cánh cửa đó lại.
Nó cũng không khó khăn gì nên chẳng mấy chốc cánh cửa đó khép lại như cũ.
Hai người họ vẫn đứng đợi cô ở bên kia bộ bàn ghế.
Cô vừa bước sang vừa xoa xoa hai tay vào nhau.
" Lạnh ghê...!phù phù...!"
Giọng cô khi đó cũng không lớn lắm.
Ấy thế mà cả Chí Thần lẫn Bạch Nhiên đều nghe thấy.
Bạch Nhiên đang định cởi áo khoác ra choàng cho cô.
Song Chí Thần nhanh tay hơn.
Anh ta trực tiếp ôm cô vào bên trong áo khoác của mình không do dự.
Chí Thần ân cần hỏi: " Giờ em còn lạnh không? Hay để tôi nắm tay em nhé? "
" Ưm..không lạnh ạ...!Em cảm ơn anh...!"
Tần Nhiệm ngượng ngùng đáp lại anh ta với giọng nhỏ nhẹ từ tốn.
Vương Chí Thần lập tức quay sang nhìn anh ta với ánh mắt khinh thường:" Bố mày là người chiến thắng.
"
" Người yêu của tôi không cần anh lo.
Anh đi về được rồi đấy.
Đi không tiễn~ ".