" Bác gì ơi, cháu có thể hỏi cái này được không ạ..? "
Một giọng nói nghe rất quen bất ngờ gọi bà ta lại làm cô sững người.
Tiếng bước chân ục ịch kia đã ngưng lại.
Theo sau đó là tiếng bước của một đôi giày cao gót sang chảnh.
" Cô là ai đây? Chúng ta có quen nhau sao? "
" Ơ cô ơi..cháu chỉ muốn hỏi đường thôi ạ chứ không phải quen hay không quen..."
Cô gái ấy cười gượng đáp lại dì ba.
Mụ ta nhìn người trước mắt với ánh mắt dò xét rồi ra vẻ:
" Thế cô tính hỏi tôi cái gì? "
" Chuyện là cháu muốn đến bến xe bus để sang thành phố khác ấy cô.
Cháu phải đi đường nào thì mới đến được ạ? "
" Để xem...cô cứ đi thẳng đến ngã tư kia rồi quẹo sang bên trái.
Tiếp đó lại quẹo trái tiếp là đến.
"
" Cháu cảm ơn bác ạ.
Chào bác.
"
Cô gái cười gượng rồi cúi đầu cảm ơn bà ta.
Sau khi cô ấy đi mất thì mụ ta chỉ nhìn theo bóng lưng cổ mà cười khinh:
" Chắc người ngoại tỉnh đây mà.
Thảo nào cách ăn mặc rất không hơp thời.
Con gái lại đi ăn mặc như đứa con trai.
Sao mà dễ thương như Emily nhà mình được.
Phải ha! Mình phải bảo con nhỏ Tần Nhiệm kia nấu ăn cho con gái.
Hôm qua nó dám trốn việc đi chơi.
Nó mà về mình phải..."
Dì ba vừa đi vừa lẩm nhẩm trong miệng.
Với bộ não đã có tuổi thì chắc hẳn bà ta còn chẳng nhớ mình đi ra đây vì lí do gì.
......................
Tần Nhiệm giờ đã ngồi trên xe bus để lên thành phố Quảng Châu.
Cô đội chiếc mũ lưỡi trai màu đen rồi trùm mũ áo hoodie kín mít, ngồi thù lù bên cửa sổ cuối dãy.
Cô mường tượng được rằng người kia là ai.
Lúc ấy cô định ngó đầu ra để xác minh lại.
Nhưng không.
Cô đã vùng chạy thật nhanh ra đến bến xe để rời khỏi nơi này.
Bản thân Tần Nhiệm nghĩ rằng mình không hề lưu luyến nơi này.
Cô không sinh ra ở đây.
Quảng Châu cũng chẳng phải nơi mà cô lọt lòng.
Quảng Đông mới là quê hương của Tần Nhiệm.
Nhưng với sức lực bản thân thì đi đến đó là điều không thể.
Hiện tại cô chỉ nên tập trung vào việc học tập để nâng cao học vấn, sau đó đến Quảng Đông để tìm kiếm một công việc.
Mục tiêu hiện tại của cô chỉ có thế.
Ấy thế mà khi bánh xe di chuyển, Tần Nhiệm bất giác quay đầu lại nhìn.
Nhìn thành phố này lần cuối ư..? Bỗng dưng cô thấy hơi chạnh lòng.
Và buồn.
Dù sao nó cũng gắn bó với cô hơn năm năm rồi.
Chuyến đi của cô còn dài nên cô quyết định chợp mắt một chút.
Hầu hết những hành khách trên xe đều ngủ thiếp đi.
Đó là những giấc ngủ vội vàng của nhân viên công sở.
Giấc ngủ chập chờn của bác công nhân.
Và còn cả những giấc ngủ ngon lành của em bé đang nằm trong vòng tay mẹ.
Suốt chuyến đi họ đều không nói với nhau câu nào.
Đến cả gương mặt của bác tài xế còn thể hiện rõ sự mệt mỏi trong suốt chặng đường dài.
Chuyến tàu mới buồn bã và nhạt nhẽo làm sao.
Cô không thiếp đi như cô đã tưởng.
Cô đã ngủ một giấc sâu do ngày hôm nay quá mệt mỏi.
Khi tỉnh giấc, cô thấy ví của mình trống không.
......................
" Sao tiền này nhăn nhúm thế cháu? "
" Cháu xin lỗi ạ...cháu hiện tại chỉ có thế thôi nên mong chú nhận giùm cháu.."
Tần Nhiệm lí nhí đáp lại bác tài xế.
Bác ấy cũng không muốn làm khó cô nên đã nhận lấy tiền rồi đi mất.
Cô ngồi ngơ ngẩn trên bến xe mà không biết mình nên làm gì bây giờ.
Cô tiếc số tiền ấy lắm.
Rất tiếc.
Nhưng cô lại không hề làm to chuyện để rồi mất trắng.
" Mất rồi...mất rồi..."
" Mất cái gì thế? "
" Hả..."
Lý Băng Băng nhìn cô ấy ái ngại.
Trông chị ấy giống như biết trước cô sẽ ngồi ở đây nên cổ đang ăn nhẹ bằng một chiếc bánh mì kẹp.
Trông thản nhiên đến lạ thường.
Tần Nhiệm ngạc nhiên đến ngỡ ngàng.
Băng Băng nuốt ực miếng bánh cuối cùng mới cất tiếng:
" Em làm chị hơi mệt đấy cái con bé này.
Em có biết từ Quảng Đông đến Giang Môn nó vất vả như nào không hả? Giờ em lại chạy đến Quảng Châu làm người lười vận động như chị đây mệt chết mất! "
" Chị....khoảng mấy tiếng trước..."
" Đương nhiên là chị rồi.
Không ngờ em dám trốn nhà lên phố luôn đấy.
Nể em thật.
"
Hóa ra người ban nãy đúng là Lý Băng Băng thật.
Giọng nói đó sao có thể nhầm lẫn với ai đó chứ?
Băng Băng chưa kịp để cô nói đã lập tức hỏi:
" Rồi.
Nãy em kêu em mất cái gì à? "
" A....cái đó....!"
" Nói nhanh cái con bé này! "
" Nãy......!em bị người ta thó mất hết sạch tiền rồi chị ạ...!"
Gió thổi xào xạc qua tán lá cây trên đầu.
" Chuyện bình thường thôi.
Những chốn như này em càng nên cẩn thận mấy vấn đề như thế.
"
" Dạ..."
" Chị nghĩ là giờ em không có nơi nào để đi đúng không? Nhà bạn trai thì sao? Nhìn em là biết em đang alone rồi.
Thế này đi.
Em đến chung cư chỗ chị nghỉ một hôm nha.
Chỗ đó chị được sếp khao nên ngon cơm lắm.
"
Chị Lý không ngần ngại tự đưa ra lời đề nghị đó với cô.
Quả là một đề nghị ngon lành.
Giờ chỉ việc đợi cô gái nhỏ đưa ra quyết định thôi..