Cô cảm giác rằng hôm đó Chí Thần...có những biểu hiện và hành động kì lạ hơn thường ngày.
Việc cùng nhau đi học nhóm như thế hẳn rất bình thường với người khác.
Song đối với cô thì đó lại là sự kiện quan trọng đáng để đời.
Dù đã chính thức yêu nhau nhưng hai người vẫn chưa có cơ hội hẹn hò một buổi đàng hoàng.
Tần Nhiệm đã tự mình biến buổi học thêm thành buổi hẹn hò trá hình.
Cô cũng không mong Chí Thần có thể hiểu.
Việc này cô chỉ cần dành cho riêng mình thôi là đủ.
Vì lẽ đó nên cô mới ăn diện hơn một chút.
Bộ đồ len đó là quà chị Điệp Phách tặng cô nhân lần đầu gặp mặt.
Vừa hay trong tủ đồ của cô chỉ toàn quần áo đồng phục và thường phục.
Cô cũng thử tập tành trang điểm nhẹ nhàng rồi đeo phụ kiện kẹp tóc mới.
Tần Nhiệm ngắm nhìn mình trong gương không dưới mười bảy lần.
Cô lo ngại bạn trai mình sẽ không ưng kiểu cách nhẹ nhàng điềm đạm như cô.
Nhưng ảnh là bạn trai cô mà nhỉ...
Nghĩ thế nên Tần Nhiệm không nghĩ ngợi gì nữa mà đi thẳng ra bến xe bus luôn.
Hôm nay trời có tuyết rơi rất nhiều.
Tuyết rơi nhiều tới mức ý định đi xe riêng của cô cũng bị chôn vùi theo đống tuyết bên đường kia.
Tay nắm chặt lấy quai cặp, cô tự nhủ với bản thân rằng sẽ không có gì xảy ra.
Cứ như mọi lần thôi.
Xe chỉ mới dừng lại chưa nổi hai giây mà cô đã đứng lên ngay lập tức.
Tần Nhiệm bước nhanh về phía cửa xe nhưng không nhanh bằng mấy bà cô kia.
Họ luồn lách qua đám đông quá chuyên nghiệp nên chẳng hề xi nhê gì.
Trong khi cô đi đến đâu là đụng người tới đó.
" Xin lỗi...cho cháu qua....xin lỗi em nha...chị đi nhờ một lát thôi.
"
Lúc trên xe chẳng còn bóng dáng ai nữa thì cô mới bước chầm chậm xuống bến.
Ánh mắt cô nhìn nhanh xung quanh như đang kiếm tìm ai đó.
Và rồi ánh mắt ta chạm nhau.
Khi nhìn thấy Chí Thần, Tần Nhiệm không kìm được mà cười rạng rỡ.
Chân cô từng bước tiến lại gần anh ấy.
Sự phấn khích đã không thể kìm chế được nữa.
Cơ mà Chí Thần lại là người lao đến trước mặt cô trước.
Dáng người cao ráo quen thuộc đó đã sững lại nhìn cô từ bao giờ.
Ánh mắt anh nhìn Tần Nhiệm đan xen chút sự hoài nghi..sững sờ...và sự hiền dịu.
Cô nghiêng đầu thắc mắc: " Anh...có ổn không thế..? Chúng ta phải mau vào bên trong thôi.
Nếu không là phải đi tìm chỗ khác đó.
"
Nói xong cô cười hiền rồi cầm lấy bàn tay lạnh của anh bước lên từng bậc thang dẫn vào thư viện.
Tuyết như rơi chậm hơn dưới ánh nhìn của đối phương.
Hơi ấm từ đôi bàn tay nhỏ bé đang truyền sang bàn tay lạnh giá của anh.
Dù chỉ là suy nghĩ thoáng qua thôi nhưng anh bỗng muốn bậc thang này dài hơn để anh có thể nắm tay cô lâu hơn.
......................
Bên trong rộng rãi hơn hai người tưởng rất nhiều.
Trần tòa nhà cao vút với những hình vẽ phong cách phương Tây đầy cuốn hút.
Hình ảnh những học sinh chăm học thường bắt gặp ở đây.Sách chính là thứ đang bao quanh lấy hai người họ.
Nhiều không đếm xuể.
Sau khi nhận được sự đồng ý của chủ thư viện thì cô lại kéo Chí Thần đến một bàn trong góc nhỏ phía Nam.
Chỗ này là góc chết của thư viện nên sẽ không ai nhìn thấy họ đang làm gì cả.
Chỗ ngồi quá đỗi lý tưởng với người hướng nội như cô.
Thư viện này hóa ra vẫn còn rộng hơn những gì hai người tưởng tượng.
Trần nhà cao vút với những hình vẽ Âu cổ rất đặc trưng.
Có vài cuốn sách cổ to đùng đặt ngay bàn đọc lối ra vào nhìn rất cuốn.
Song cô không hiểu nó ghi gì nên đành bỏ qua.
Họ tiến càng sâu thì số người gặp được cũng thưa thớt hẳn.
Bởi càng sâu thì những chỗ như thế càng có nguy cơ bàn ghế gỗ bị cũ hoặc chưa dọn dẹp được.
Chí Thần và cô ăn may lựa được một chỗ khá tốt cạnh cửa sổ.
Ánh sáng trắng nhẹ chiếu từ bên ngoài vào nhìn rất chill.
Hơn nữa các bàn xung quanh vẫn chưa có người nên nếu có làm ồn một chút cũng không sao.
" Anh ngồi đây đi.
Để em đi kiếm chút sách tham khảo ngoài kia cái đã nha.
"
Tần Nhiệm bỏ ba lô xuống bàn rồi lon ton đi lại các dãy sách phía trước.
Chí Thần tự nhủ hẳn cô đi lấy sách cũng nhanh nên không cần làm kẻ bám đuôi.
Thế nên anh ngồi nhìn ra cửa sổ trầm tư đôi chút.
Cuốn sách cuối cùng đã được đặt trong lòng bàn tay cô.
Tần Nhiệm hân hoan đi xin phép chủ thư viện rồi đi nhanh về bàn của mình.
Trong lòng thầm mường tượng ra viễn cảnh hai người chỉ bài cho nhau.
Mong là nó sẽ lãng mạn như ý muốn của cô.
Nhưng rồi Tần Nhiệm khựng lại cân nhắc.
Dường như cô vừa nhớ ra được thứ gì đó rất quan trọng nên mới ngượng ngùng cười trừ.
" Phải rồi.
Mình không thể cho anh Lăng Bạch Nhiên ra bên lề được.
Tập trung vào bài học đi nào...!mơ tưởng xa xôi quá.
"
Cô vừa mới bước thêm được một bước thì ánh mắt cô bỗng nhìn sang bên trái phòng.
Một đứa trẻ con tầm năm sáu tuổi đang cố với tay lấy một cuốn sách nào đó trên kệ.
Bỗng dưng lòng tốt trong cô sôi sục.
Thế là cô liền bước nhanh đến chỗ cậu bé đó với mong ước có thể giúp được đối phương trọn vẹn..