Có lẽ những vết thương trên người là nguyên nhân khiến Tần Nhiệm vẫn còn hơi e dè trước Đổng Uyên.
Cô vẫn còn hơi sợ nữ sinh trước mặt mình.
Song Đổng Uyên lại bị mẹ mình ép đầu xuống sát đất.
Bà tan lớn giọng:
" ĐỔNG UYÊN! MAU XIN LỖI BẠN NGAY!! "
" Mẹ đừng có ép con như thế!! Con không muốn!!! "
" Đấy không phải do mày muốn hay không muốn hay không muốn.
Mày chỉ còn khoảng.....!mười hai phút nữa trước khi đồng hồ chỉ điểm bảy giờ.
Bắt buộc rồi gái ơi ~ "
Chí Thần ngồi chống tay nhìn cô ta đầy chế giễu.
Anh ta hẳn đang rất thích thú khi thấy Đổng Uyên cố chấp như thế.
Giống như anh ta biết trước diễn biến toàn bộ câu chuyện rồi vậy.
Bà Yên càng hoang mang lo sợ hơn khi nhìn vào chiếc đồng hồ trên tay.
Sau đó bả nhìn ra bên ngoài thông qua cửa sổ sau lưng cô.
Trời đã tối đi từ bao giờ.
Song bên tromg vẫn sáng là do đèn cảm ứng tự bật lên.
Hiệu trưởng không biết phải làm sao với đứa con gái cứng đầu này.
Chính bà ta cũng đang dần sợ hãi Đổng Uyên.
Sợ đứa con gái duy nhất thẳng tay đập tan sự nghiệp bao năm của bà.
Chỉ nghĩ đến thôi mà lòng bà Yên đã đau như cắt.
Nội tâm bà ấy hẳn đang giằng xé dữ dội lắm.
Đổng Uyên vẫn không chịu hạ thấp cái tôi xuống để chấp nhận sự thật.
Cô ta cho rằng cúi đầu trước kẻ thấp hèn mình từng hành hạ là không đáng mặt ả.
Vẻ mặt kênh kiệu vẫn còn đó.
" Còn mười phút.
"
" Đổng Uyên.
Con đừng làm khó mẹ nữa...!"
Giờ hiệu trưởng chỉ có thể bất lực cúi gằm mặt xuống trước mặt con gái.
Đổng Uyên thấy thế có hơi nao núng.
Ả chưa bao giờ muốn mẹ mình phải cúi đầu nhận lỗi như thế.
Cơ mà phản ứng của cô ta vẫn là khoanh tay quay mặt đi chỗ khác.
Tần Nhiệm đã không thể chịu đựng được nữa.
Cô liền giơ tay tát cô ta một cái.
" Sao mày dám hả con đ*- "
" Mau....xin lỗi mẹ cô đi...!"
Cả bà Yên và Đổng Uyên lập tức nhìn nó chằm chằm.
Cô bặm môi nói tiếp: " Tôi không phải người bao đồng...!nhưng nếu cậu còn giữ cái sĩ diện dởm đó thì sẽ chẳng còn ai yêu quý mẹ cậu nữa đâu....!"
" Mày...!mày...ai cho phép mày xen vào chuyện nhà tao??! "
" Ban nãy cậu cũng đau đớn khi bị đánh và thấy tuyệt vọng khi nghĩ mình bị bạo lực học đường đúng không?!! Ai mà chả cảm thấy thế.
Tôi cũng từng thất vọng và chìm trong đau khổ không ai bên cạnh...chẳng ai cùng tôi chia sẻ tâm sự cả....Nhân lúc cậu vẫn còn ai đó để chia sẻ mọi thứ thì hãy trân trọng...!"
Tôi không muốn ai giống như tôi cả.
Nước mắt cô đã rơi lã chã từ bao giờ.
Song cô vẫn bám chặt tà áo mình, run rẩy nói tiếp: " Dừng ngay cái trò hề quái gở này lại đi....!mọi thứ nên kết thúc vào ngày hôm nay....!"
Chứng kiến cảnh hai mẹ con ôm hôn lúc đầu đã khiến cô bị tổn thương sâu sắc.
Lỗ hổng lâu năm lại lần nữa nhói lên.
Cái cảm giác và hành động đó..
từ lâu Tần Nhiệm đã quên mất nó ra sao.
Mỗi khi thấy mẹ con họ ôm nhau đầy tình thương, cô đều cho rằng mẹ mình hẳn cũng đã từng ôm mình đằm thắm như thế.
Đổng Uyên nghe xong chỉ nhìn lảng đi chỗ khác.
Tần Nhiệm nói ra cũng chẳng phải để giúp cô bạn tỉnh ngộ, chỉ đơn giản là nói ra suy nghĩ của mình.
Cô có phải thánh nữ trong mắt ai!?
Đồng hồ chỉ điểm chỉ còn năm phút nữa là đúng bảy giờ.
Chí Thần ngồi nãy giờ cuối cùng cũng thở phào rồi đứng phắt dậy.
Anh ta đi loanh quanh căn phòng đó như đang tham thú chứ không phải xử kiện trá hình.
Ba người họ vẫn còn thời gian với nhau.
Ánh mắt cô ta cuối cùng cũng nhìn sang người mẹ đang quỳ gối kia.
Bà ấy giờ chỉ biết bất lực lấy hai tay ôm mặt mà khóc.
Dù cho đó có là Đổng Uyên đi nữa cũng không thể kìm lòng mà bỏ mặc bà ấy được.
Đó là mẹ của cô ta mà.
" Mẹ...thôi ạ....con xin lỗi mẹ....!"
Đổng Uyên cố xoay người sang bên mẹ mình rồi vỗ nhẹ vai trấn an bà.
Bà Yên vừa xúc động vừa khóc nức nở.
" Mẹ đừng khóc trước mặt con nữa! Mẹ biết con ghét nhất là khi thấy mẹ khóc mà...!"
" Đổng Uyên....!"
Cô ta nhẹ ôm bà vào lòng rồi lại buông ra ngay tức khắc.
Đổng Uyên cố vịn vào thành ghế bên cạnh mà đứng dậy đối diện với cô.
Ánh mắt cô ta không thể nhìn thẳng vào người đối diện:
" Xin lỗi Tần Nhiệm.
Do tôi không tốt nên mới có những hành động không phải.
Tôi sẽ tự kiểm điểm bản thân lại.
Nếu cậu muốn đánh hay làm gì với tôi thì cứ tự nhiên.
Tôi sẽ nhận tất.
"
Đó không phải là lời nói thật lòng của cô ta.
Cô ta nói thế chỉ vì muốn mẹ và bản thân an toàn.
Đó là những gì Tần Nhiệm cảm nhận được khi nghe lời ả nói.
Cơ mà nó cũng chẳng có chút ác ý nào.
Chỉ hơi bực dọc thôi.
" Ting! Bảy giờ đúng rồi.
Thế là coi như mọi chuyện kết thúc ở đây.
"
Vương Chí Thần bỗng bước tới quàng vai Tần Nhiệm thông báo.
Đổng Uyên và bà Yên vẫn không thay đổi nét mặt dù trong lòng bình thản hơn rất nhiều.
Tần Nhiệm gạt nhanh nước mắt trên mặt rồi lập tức bỏ ra ngoài cửa.
Chí Thần thấy thế liền lon ton đi sau cô.
Khi cánh cửa gần đóng lại, Đổng Uyên bỗng quay ra phía cửa nói lớn:
" Thật sự xin lỗi.
"
Tần Nhiệm không quay vào nhìn họ.
Cô chỉ khẽ đáp lại thật nhỏ chỉ để mỗi Đổng Uyên nghe được.
Biến đi.
Đừng làm phiền tôi nữa..