" Không ngờ được rằng anh Vương lại tới đây muộn màng như thế.
Hẳn là có chuyện gì đúng không ạ? "
Bà Yên đon đả rót trà cho người đàn ông ngồi đối diện.
Sắc mặt trông vui vẻ hẳn ban nãy.
Ông ta cũng vui vẻ mà uống một ngụm.
" Cũng không hẳn.
Thật may vì tôi không đến quá muộn.
"
" Vâng.
Thật là vinh dự khi được anh đến dự tiệc do tôi tổ chức.
Đáng ra tôi nên hỏi xem anh có bận gì không để chuyển lịch...!"
Bà Yên cười gượng tỏ vẻ ăn năn hối lỗi.
Đối phương chỉ cười xua tay: " Không không.
Như này là được.
Đáng ra tôi nên nghỉ làm hôm nay để toàn tâm toàn vẹn nghỉ ngơi.
Cô Yên vất vả rồi.
"
" Haha..không sao ạ."
Hai người họ vừa cười nói ngay trước mặt Đổng Uyên làm cô ta thấy khó chịu.
Ả không vui vì mình bị lãng quên trong chính căn nhà của mình.
" Đùa gì chứ? Tầm này mới đến không phải là quá thất lễ à? Ông chú này tính cho cả nhà tôi leo cây hả?! "
Đổng Uyên vừa ăn vừa lẩm bẩm một mình.
Đáng ra khi bữa tiệc kết thúc vài phút trước, cô ta có thể đi chơi với đám bạn của mình.
Song ông Vương lại bất ngờ xuất hiện nên cô ta đành nán lại chút ít.
Vương Huy - người đang ngồi đối diện với mẹ cô ta chính là Bộ Trưởng Bộ giáo dục thành phố này.
Bề ngoài có vẻ thân thiện hòa đồng nhưng thực chất lại rất nham hiểm.
Có tin đồn rằng trước đây ông ta đã hạ sát ai đó để lấy được chức vụ này.
Đổng Uyên vẫn đang chìm đắm trong mớ suy nghĩ đó thì bỗng có người bắt chuyện với mình.
Chính là ông chú đó.
" Cháu là Đổng Uyên đúng không? Năm nay cháu học lớp mười tại trường QE nhỉ?! "
" Vâng.
" Cô ta đáp lại cụt lủn một câu.
Mẹ ả sợ kế hoạch thất bại nên khéo đánh vào chân ả một cái.
Cơ mà Đổng Uyên lại không hiểu.
" Ơ kìa mẹ? Sao mẹ đánh con?! "
"Ơ hơ...con nói gì thế? Có phải vẫn còn bị ảo giác do ban nãy đụng vào tường không? Mai mẹ cùng đi khám nha....!"
Bà Yên biết con gái mình không trông chờ được gì nên đành tự mình cứu hai mẹ con.
Bà lo rằng đối phương sẽ biết tất cả mọi thứ.
Và rồi kế hoạch sẽ bị phá sản mất.
" Hứ.
Mẹ kì thật.
".
Đổng Uyên cau có không thèm phản bác.
" Haha...à mà con trai anh hôm nay không tới sao? Tôi nghe bảo thằng bé lớn rồi nên rất muốn gặp.
"
" À...thằng bé có lớn nhưng còn ham chơi lắm.
Tầm này nó có khi vẫn ở công ty giải trí RT cũng nên.
Thằng bé ngang bướng quá nên tôi chẳng làm sao bảo nó được.
Haizz....!"
Ông ta vừa nói vừa thở dài như thể đang phiền não về chuyện gia đình.
Bà Yên lập tức chớp lấy cơ hội:
" Cháu nó năm nay bao nhiêu tuổi rồi anh Vương nhỉ? "
" Mười bảy tuổi.
Năm trước nó đòi nghỉ học rồi bỏ ra nước ngoài.
Nó mới về từ hè nên chưa đi học.
"
" Ồ? Có phải là do cháu nó chưa chọn được trường đúng không? "
" Hình như là thế.
"
" Vậy anh có thể bảo con trai anh vào trường của tôi.
Nói không phải khoe mẽ gì nhưng thành tích học tập trường tôi rất tốt.
Hẳn anh Vương cũng biết đúng chứ? "
Ông ta nhấp môi uống chút rượu vang:
" Đương nhiên là tôi biết.
Quả thực rất ấn tượng.
"
Nghe thế thì hiệu trưởng thấy an tâm hẳn.
Bà ta tiếp tục làm như kế hoạch:
" Tôi rất vui khi đón chào con trai của người tài giỏi như anh đây.
Nhất định nó sẽ trở thành thủ khoa toàn khối.
Hãy nói với tôi nếu có phản hồi từ con trai anh nhé? "
Một bàn tay đeo nhẫn kim cương hột xoàn chìa ra trước mặt ông Vương.
Nhưng đối phương không chấp nhận ngay mà lại ngẫm nghĩ đôi chút.
Cuối cùng Vương Huy cũng vui vẻ bắt tay:
" Of course.
IM very pleasant.
"
( Đương nhiên.
Tôi rất sẵn lòng.)
Đổng Uyên tuy không hiểu lắm về vấn đề họ đang nói chuyện nhưng cô ta biết rằng cái bắt tay đơn giản kia lại hàm chứa rất nhiều điều.
Cả hai cười đáp lại nhau rồi tiếp tục thưởng thức bữa ăn sang trọng.
Tiếng nhạc cất lên du dương nãy giờ đã thu hút sự chú ý của ông ta:
" Hửm? Bài hát này thật quen thuộc...nhưng tôi không nhớ tên nó...!"
" Đó là bài A Little Night Music ( 1st Movement) của Mozart ạ.
Ba thật mất mặt khi tự nhận mình yêu âm nhạc trong khi không nhớ tên bài hát này.
"
Bốn con mắt lập tức hướng về nơi phát ra âm thanh đó.
Đổng Uyên là người có phản ứng mạnh mẽ nhất.
Cô ta quay ngoắt ra ngoài bên cửa.
" Vương Chí Thần? "
Hắn ta đi vào với vẻ bề ngoài thật lịch lãm.
Bộ vest đen với giày da cùng mái tóc vuốt ngược ra sau trông rất điển trai.
Cảm giác như bước tới đâu là ánh hào quang tỏa ra lúc đó.
Ông Vương nhìn thấy con trai mình đến thì vui vẻ lắm.
Kiểu như đã mong đợi giây phút này lâu lắm rồi.
" Ngồi xuống đây nào con trai.
Con làm bố xấu hổ với người ta đấy.
"
Đáp lại ông ta chỉ là một cái nhún vai.
" Đây....đây là con trai của anh Vương sao? Trông đẹp trai trắng trẻo quá.
Cháu có người yêu chưa thế? "
" Bác hỏi thế làm gì? "
Bà ta hơi khựng lại khi nghe câu nói đó.
Cơ mà đã lấy lại được phong độ rất nhanh chóng:
" Chẳng là bác có cô con gái đang ngồi đây.
Cháu thấy con bé rất xinh đẹp đúng không? Nó hiền dịu nết na lắm.
Hai đứa nên làm quen với nhau.
"
Vương Chí Thần liếc mắt nhìn cô ta.
Đôi mắt sắc sảo đó chỉ nhìn chút thôi nhưng cũng đủ khiến tim Đổng Uyên loạn nhịp.
" Món bít tết này ngon thật.
Cháu khá thích.
"
Câu nói đó như đâm thẳng vào tim của ả.
Hóa ra hắn đang ám chỉ cô ăn mặc đỏ như miếng bít tết trên dĩa?!!
Bầu không khí lập tức bị ngưng đọng bỏi câu nói đó của Chí Thần.
Nhưng mà anh ta chẳng mảy may quan tâm, vẫn thưởng thức món ngon trước mặt.
" Ahahah....thằng bé khéo đùa ghê.
À mà nhân tiện con có muốn vào trường QE của cô Yên đây không? Cô ấy đích thân mời con vào học đấy.
"
Ông Vương là người chủ động lên tiếng để thay đổi chủ đề bớt lạnh đi.
Bà Yên lập tức phối hợp theo rất nhịp nhàng.
Còn Đổng Uyên không chịu được sự xúc phạm đó nên đã bỏ đi.
" Ơ kìa...!Đổng Uyên! Rời đi giữa lúc đang ăn thế là không lịch sự đâu.
"
" Không sao.
Cứ để cô bé tự nhiên.
Tuổi trẻ mà.
".