Cuộc đời cô đến đây coi như chấm dứt.
Sự trong trắng của Tần Nhiệm lại bị một tên vô lại cướp mất.
Không một ai ra tay cứu giúp cô cả.
Sự ô nhục này sẽ đeo bám cô đến tận lúc xuống mồ.
Nỗi đau này ai thấu cho....?
Song tất cả chỉ dừng lại ở tưởng tượng.
Cửa sổ bỗng dưng vỡ choang thành từng mảnh, rơi vãi xuống đất.
Bên ngoài hình như đang có chuyện gì đó rất ồn ào.
Bàn tay gã đó khựng lại do tiếng động lớn ban nãy.
Miệng tru tréo: " Đ** m*, bọn này làm mẹ gì mà ồn thế? "
Bản thân cô vẫn chưa thôi sợ hãi thì hắn đã mạnh tay hất cô qua một bên, bước ra bên ngoài với vẻ mặt hầm hầm.
Tần Nhiệm ngồi dậy từ từ.
Rốt cuộc bên ngoài có chuyện gì thế..? Nhóm của Đổng Uyên quay lại rồi sao? Hay có ai đó đã nghe thấy lời cầu cứu của cô mà đến đây..?
" Lăng đại ca....!"
Cô đoán rằng người bên ngoài có thể là anh ấy.
Chỉ khi nghĩ đến anh là cô như được tiếp thêm chút sức lực vào đôi chân.
Cô lê lết thân thể đau nhức của mình về phía cửa phòng thực hành mĩ thuật.
Ban nãy cô nghe rõ ràng có tiếng đánh đấm rất dã man.
Tiếng gào hét như thú hoang của bọn ban nãy bỗng dưng biến mất.
Mọi thứ lại im bặt như bình thường.
" Cái- "
Có cái gì đó vụt qua mặt cô rất nhanh.
Tiếp đó là một tiếng động lớn làm rung nhẹ cả căn phòng.
Theo phản xạ, cô nhanh chóng nhìn sang bên trái để xem thứ vừa bay vào là gì.
Càng nhìn kĩ càng thấy giống như tên biến thái ban nãy.
Cơ mà thân thể không hề lành lặn chút nào.
Hắn ta đích thực bị ai đó giã cho ra bã rồi!
Chuyện này không hề khiến Tần Nhiệm vui mừng.
Bên ngoài có vẻ hai tên kia cũng đã gục từ bao giờ rồi.
Chứng tỏ người bí ẩn đó vẫn còn ở đây.
Cô lại thấy bồn chồn trong lòng.
Liệu cái tên đã ra tay với lũ kia có làm như thế với cô không? Sao người đó lại làm thế?! Đánh chúng như thế thì có lợi ích gì cho hắn? Là nam hay nữ? Có phải là anh Bạch Lăng Nhiên không? Nếu có thì anh ấy chắc chắn vẫn còn ở đây.
Không.
Chắc chắn là anh ấy rồi.
Mình nên ra gặp anh ấy để cảm ơn..
Tâm trạng cô bỗng dưng háo hức và phấn khởi hẳn khi nãy.
Tần Nhiệm vừa mới bước ra giữa cửa thì....
" Quả nhiên có người ở đây thật.
Không uổng công mình bỏ cả bữa tối để đến đây.
"
Đó là một nam nhân cao lớn.
Anh ta mặc một chiếc áo sơ mi trắng và quần âu đen như một học sinh bình thường.
Tuy nhiên cúc áo lại bung hết ra.
Anh ta có mặc một chiếc áo ba lỗ cũng màu trắng nốt.
Trên đó hình như còn dính ít vết nhơ màu đỏ.
Người này cao hơn cô cả một cái đầu.
Tần Nhiệm vừa bước ra giữa cửa thì anh ta bỗng dưng xuất hiện chắn ngay trước mặt.
Khuôn mặt đó bỗng dưng ghé sát vào người cô khiến cô hoảng hốt mà ngã ngửa ra sau.
" Đau quá....!"
Trong lúc cô đang xuýt xoa vì cú ngã ban nãy thì anh ta không ngần ngại ép cô xuống dưới đất.
Tần Nhiệm hoảng sợ nhìn thẳng đối thương.
Đó là một khuôn mặt quá đỗi thanh tú và gần như hoàn hảo.
Mái tóc anh ta đen tuyền có hơi xõa xuống phía trước.
Đôi mắt đen đó vừa sắc sảo vừa có phần gian giảo khi nhìn cô.
Đôi môi mỏng của đối phương hơi mấp máy như muốn nói gì đó.
Nhưng rồi anh ta chỉ nhoẻn cười, để lộ hàm răng khểnh trông thật có duyên.
Quả thật Tần Nhiệm hơi bị rúng động trước nhan sắc có phần hoang dã như thế.
Nhưng cô lập tức tạo thế thủ rồi nhìn đối phương nghi hoặc.
Hắn ta cũng nhận ra dụng ý của cô mà bật cười, nói nhỏ:
" Có gì mà phải phòng thủ như thế? Tôi là người vừa cứu em nên giờ em phải trả lại cho tôi cái gì chứ? "
" Sao...sao...!"
Tần Nhiệm lắp bắp khi nghe kĩ hơn giọng nói của anh ta.
Một giọng nói dễ chịu, ngọt ngào nhưng không đáng tin chút nào.
Mặc dù nghe như kiểu thấm tận vào lồng ngực cô.
" Tôi....tôi...rất cảm ơn anh....nhưng anh...!đang làm hành động....thật....!khiếm nhã...."
Giọng nói của cô hơi run nên chẳng thể nói liền mạch được câu nào hẳn hoi.
Tại sao cô lại như thế nhỉ? Có phải đã bị vẻ đẹp trước mặt nuốt trọn rồi không?!
Chiếc bông tai hợp kim hình chữ thập khẽ rung nhẹ theo chuyển động của đối phương.
Anh ta vẫn thản nhiên đáp lại mà không hề chuyển tư thế:
" Đâu có.
Tư thế này dành cho những ai đang muốn bảo vệ cái gì đó thuộc về mình mà ~ "
Tần Nhiệm mím chặt môi nhìn chăm chăm đối phương.
Hai tay của cô đã sẵn sàng hất anh ta ra nếu y không chịu dừng ngay trò đùa lố bịch của mình lại.
Mặc cho bản thân mình không đủ sức đi nữa.
" Tôi muốn cảm ơn anh đàng hoàng...nên hãy đứng dậy đi...!"
Ánh mắt của anh ta di chuyển một vòng rồi dừng lại trước khuôn mặt kiên quyết của cô.
Thấy tình hình không mấy tích cực, đối phương cũng nhẹ nhàng gật đầu.
Do đó nên cô mới thôi không phòng thủ nữa.
Cơ mà đó chỉ là cú lừa.
Anh ta dùng cánh tay dài của mình kéo cô dậy rồi dựng ép cô vào bức tường bên cạnh.
Kế đó, đối phương lập tức đặt môi mình lên môi của Tần Nhiệm trước khi cô kịp la hét hay phản kháng.
Một hành động không thể nào đoán trước được.
" Ưm...!"
Bên ngoài là ánh trăng đang sáng chói cùng với muôn vàn vì sao đêm khác.
Hôm nay trời bỗng dưng không còn gợn mây nào.
Cả ngôi trường được bao phủ bởi một lớp ánh sáng mờ ảo của ánh trăng cuối tháng mười một.
Sự việc này quá đỗi bất ngờ với cô.
Do không thể phản kháng nên Tần Nhiệm sốc đến mức bản thân mình ngất đi lúc nào không biết..