Anh Đến Cùng Sao Đêm

Chương 3: 3: Luật Sư Và Di Chúc





Tần Nhiệm nghe thấy tiếng người ấy thở nhẹ một cái.

Hắn đưa tay lên bỏ chiếc mũ trên đầu xuống, để lộ mái tóc dài suôn mượt màu nâu hạt dẻ.

Khuôn mặt thanh tú không góc chết đã thu hút ánh mắt cô ngay từ lần đầu tiên gặp mặt.
Đó là một người phụ nữ rất đỗi xinh đẹp.
" Em là Tần Nhiệm phải không? Nhìn em hiện tại không giống trên ảnh lắm.

Mà cái ảnh này cũng khoảng chín năm trước rồi còn đâu.

"
Chị ấy cất tiếng hỏi cô rồi cười nhẹ một cái.

Tần Nhiệm thở phào nhẹ nhõm vì trông chị ấy không giống người xấu.

" Ơ...sao chị biết em ạ? "
Cô ngạc nhiên đưa ra câu hỏi.
" Đợi chút nào..nhìn mặt em bị thương kìa.

Em ổn chứ? "
Một bàn tay vươn ra định chạm vào má cô.

Nhưng cô đã lập tức lùi lại hơn.

Đối phương xem ra cũng hiểu cô nên cũng thu tay lại.

" Chúng ta ra quán gà nướng kia nói chuyện xíu nha.

Nhìn em chắc là chưa ăn tối rồi.

Vừa hay chị cũng chưa ăn.

"
" Em....em còn bận việc ạ..."
" Bận cái gì mà bận.

Cứ đi chung đi.

Chị không bắt cóc em đâu mà sợ.

Người tốt 100% luôn.


"
Đối phương vừa nói vừa nháy mắt với cô.

Nụ cười tinh nghịch đó không thể nào muốn làm hại cô được.

Nghĩ thế nên Tần Nhiệm không thắc mắc gì thêm, trực tiếp đi theo người đó.
......................
" Đây.

Gà rán của em đó.

Ăn đi không tí nóng chẳng ngon đâu nha.

"
Cô nhìn chằm chằm vào đĩa thịt gà rán nóng hôi hổi trước mặt.

Đã bao lâu rồi cô không được thưởng thức món gà này nhỉ? Đồ ăn có nhiệt đã trở nên quá lạ lẫm với cô.

Từ trước đến giờ đồ mà Tần Nhiệm ăn toàn là những món ăn đã nguội lạnh.

Ăn vào không có chút cảm giác nào.

Chị gái kia quan sát cô đã lâu.

Thấy cô chỉ ngồi im mà không ăn cũng làm mình sốt ruột theo.

Nhìn đôi mắt đó chẳng khác gì bị bỏ đói cả ngày trời.

" Thôi nào.

Em cứ nhìn thế không có no đâu.

"
" Chị ơi...em không có tiền ạ.."
Tần Nhiệm lí nhí trả lời.

Hai bàn tay nắm chặt vạt áo khoác trên đùi.
" Ôi dào.

Thôi được.

Bữa này coi như chị đãi em.

Sau này em trả lại cho chị được chưa? "
Tần Nhiệm gật nhẹ đầu rồi bắt đầu ăn ngấu nghiến.

Mùi vị thơm ngon tràn vào miệng lưỡi cô.

Món ăn độc hại này ngon đến khõ cưỡng.

Cô ăn hăng say đến mức không để ý đối phương đang nhìn cô cười nhẹ.
Chỉ khoảng vài phút là cô đã đánh chén xong một đĩa gà lớn.

Đến lúc nhận ra người kia vẫn chưa ăn gì thì cô lại ngượng ngùng cúi gằm mặt xuống như thể ăn năn hối lỗi với cô gái kia.
" Haha.

Chị ăn rồi nên em cứ thoải mái đi.

Làm gì mà ngại ngùng thế.

"
" Nãy em nghe chị bảo chị chưa ăn mà.."
" Chuyện của quá khứ thì cứ kệ đi em.

Đời đâu thể cứ quan tâm mấy cái vớ vẩn đó.

"
" Dạ..."
Cô tiếp tục giữ im lặng.

Bên kia cũng không nói gì.


Cả hai đang đợi đối phương mở lời trước.

Chính xác thì chị gái kia đang muốn trêu đùa cô một chút.

Cô ấy cứ nhìn Tần Nhiệm chằm chằm.

Để xem cô bé sẽ hỏi câu gì đầu tiên?
" Chị gặp em có chuyện gì thế ạ.

"
Cô không chịu được cảm giác ai đó cứ nhìn chằm chằm vào mình nên đã lên tiếng trước.

Bên đây cũng ưng thuận mà trả lời.
" Để chị giới thiệu bản thân cái đã.

Chị là Lý Băng Băng - luật sư mới vào nghề được ba tháng của công ty luật Q.

Chị đến đây là để chuyển nhượng tài sản đúng với di chúc mà bố mẹ em để lại cho em.

"
Tần Nhiệm không tin vào những gì mà mình nghe được.

Không phải những gì bố mẹ cô còn đều bị nhà nước tịch thu rồi sao? Tại sao bây giờ lại lòi ra một bản di chúc không rõ nguồn gốc? Bố mẹ cô biết trước chuyện mình sẽ mất sao?
Bao nhiêu câu hỏi cứ nằm ngổn ngang trong suy nghĩ của Tần Nhiệm.

Cô hoàn toàn không biết cũng như không hiểu về chuyện này.

" Nhìn mặt em căng thẳng quá.

Thoải mái đi nào.

Bố mẹ em có nhiều thứ giấu em lắm.

Hoặc họ chưa kịp nói cho em nghe thôi.

"
Tần Nhiệm ngẩng đầu lên nhìn Băng Băng.

Ánh mắt cô dường như đang tìm kiếm câu trả lời trong những câu nói tiếp theo của chị.

" Ban đầu chị cũng không có tin chuyện nhà em đâu.

Mấy cái dạng này chẳng bao giờ xuất hiện ngoài đời thật cả.

Nhưng trường hợp 1/1000000 của em thì lại rất thật.

"
" Bố mẹ em...không phải chỉ là công nhân bình thường sao ạ? " Tần Nhiệm hồi hộp hỏi lại cô ấy.

Chỉ cần biết chuyện họ là ai thì bao nhiêu khuất mắc trong lòng cô sớm được tháo gỡ.
Lý Băng Băng cười khểnh.


Trong lòng cô không giấu nổi sự háo hức:
" Công nhân nào ở đây.

Bố mẹ em á...họ có cả một sự nghiệp lớn đang chờ em đến kế thừa đó.

Chị không thể tiết lộ cho em bây giờ được.

"
" Ơ...tại sao ạ? Chuyện đó em nên được nghe mà đúng không chị? "
Cô lập tức hỏi lại chị luật sư Lý.

Nhưng dù có cố hỏi kiểu gì thì chị ấy cũng nhất quyết không mở lời.

" Em đang bị thương ở mặt nên đừng có nhăn nhó như thế.

Di chúc bảo rằng đến khi em hai mươi tuổi thì tôi mới được nói lại với em nội dung số hai.

"
" Đó là tất cả những gì mà em được biêt về ngày hôm nay sao ạ? Di chúc bí ẩn đến tận sáu năm sau mới hé mở..? "
Cảm giác thất vọng lại ùa vào bủa vây lấy cô.

Ban nãy linh cảm mách bảo cô rằng chuyện chị ấy nói là sự thật nên mới gặng hỏi.

Cuối cùng chẳng có gì bất ngờ.

Thật sự khiến cô gái nhỏ này quá áp lực rồi!
Lý Băng Băng nhìn cô bé trước mặt mà không kìm được sự tò mò.

Tuy nhiên cô ấy vẫn không quên nhiệm vụ chính của mình là thực hiện dj chúc.
" Đó là điều số hai thôi.

Chị đến gặp em vì điều đầu tiên đây.

"
" Là gì ạ...!"
" Vào sinh nhật thứ mười lăm của em, em sẽ được kế thừa căn hộ cùng khoản tiền hơn 2000 vạn tệ có trong tài khoản ngân hàng của bố mẹ em.

Em sẽ được sống cùng với người bảo hộ khác cho đến khi trưởng thành.

".