" Ôi công chúa của mẹ về rồi đó hả ~ Mau vào đây ăn cơm đi con.
"
Mụ dì ba của cô nghe giọng con gái cưng của mình thì đon đả ra mở cửa đón nó vào nhà.
Con gái mụ tên là Ngư Ngư.
Một cái tên quá đỗi xấu xí và tầm thường y như cách mẹ nó nuôi nấng nó.
Có lẽ do nó cũng biết nhục nên luôn mong mọi người gọi nó là Emily.
Tần Nhiệm vẫn tiếp tục công việc của mình mà không thèm liếc nhìn con bé đó.
Nhỏ này do được mẹ chiều chuộng quá đáng nên cái nết cũng chẳng lành gì.
Lúc nào cũng hay ra vẻ đòi cô làm này làm nọ.
Nó đối xử với cô không khác gì một con hầu.
" Mẹ ơi.
Nay con không muốn ăn cà tím hầm đâu.
Con muốn ăn đậu phụ rán cơ.
"
Nó giở giọng nũng nịu ra với mẹ nó.
Hai mẹ con nhà này lại bắt đầu rồi.
" Lúc mẹ đến chợ thì hết mất rồi con ạ.
Con ăn tạm cái này đi ha.
Hay con muốn thịt bò xào thì mẹ xào cho.
"
" Thôi mẹ ơi.
Con muốn ăn đậu rán thôi.
Mẹ bảo chị Tần Nhiệm đi mua cho con đi.
"
" Thôi được.
Đợi mẹ chút nha.
"
" Dạaa.
"
Nhà kho quả thực có cách nhà chính một khoảng.
Ấy thế mà cô vẫn nghe thấy họ trò chuyện với nhau như thần.
Không phải Tần Nhiệm đây hóng hớt mà là do mẹ con nhà kia nói quá to.
Mồm miệng chẳng để ý tứ gì cả.
" Tần Nhiệm.
Mày mau vào nhà cho tao! "
Biết thảo nào mình cũng bị gọi nên cô cũng đi vào nhà xem họ tính làm gì mình.
Công việc ở nhà kho cũng vừa đúng lúc xong.
Nhưng Tần Nhiệm đương nhiên sẽ còn làm túi bụi hơn để không phải làm gì thêm rồi.
" Dì gọi con ạ? "
" Chẳng nhẽ tao gọi ma? Mày dọn dẹp nhà kho xong chưa thì đi mua đậu rán cho em mày.
Cái việc dọn đó để sau cũng được.
"
" Chưa xong dì ạ.
Còn nhiều thứ cần dọn dẹp lắm ạ.
"
" Đấy là chuyện của mày.
Mau đi mua đậu phụ rán về đây cho tao.
Con gái tao đang thèm lắm rồi.
"
Mụ lại sưng xỉa lên chửi vào mặt cô.
" Đúng đó chị ơi.
Em đói lắm lun á.
Do nay học bài vất vả trên lớp nên em cần nạp lại năng lượng bằng cách ăn đậu phụ rán.
Chị đi mua giùm em nha ~ "
Ngư Ngư lăng xăng chạy lại chỗ mẹ nó rồi nói với đến chỗ cô.
Cái biểu cảm giả trân đó làm Tần Nhiệm muốn vã nó ngay tại chỗ.
Nhưng hiện tại toàn thân đau nhức nên cô vẫn đành nhịn.
" Ngư Ngư à.
Em cứ ăn tạm đi có phải hay hơn không.
Tầm này muộn rồi nên không ai bán nữa đâu.
Chị cũng đang bận nên không tiện lắm.
Em thông cảm nhé.
"
Bốp một cái.
Cái tát thứ năm trong ngày mà cô nhận được.
Cái tát thứ nhất đến từ mụ dì ba đáng khinh.
" Mày dám gọi con gái tao thế à? Nó tên là Emily nhé.
Liệu hồn ăn nói cho đàng hoàng.
Mau đi mua đậu phụ nhanh.
KHÔNG TAO ĐÁNH GÃY CHÂN MÀY BÂY GIỜ.
"
Mụ ta gầm lên như một con lợn đói mất kiểm soát.
Tần Nhiệm chỉ ôm lấy bên mặt bị tát rồi lẳng lặng đi ra khỏi cửa nhà.
Cô thầm rủa con bé kia hẳn có phải ăn quá nhiều đậu nên thành loại óc bã đậu từ khi nào rồi không? Cú tát vừa nãy đã chạm đến giới hạn của Tần Nhiệm.
Cô không chịu đựng được nữa rồi.
Sắp khóc mất.
Nhưng làm ơn đừng khóc trước mặt hai con người đó mà...
Không sao.
Kìm nén cảm xúc là một cái gì đó mà một con nhóc học lớp chín như cô đây sắp kiểm soát được rồi.
Cô đã không khóc trước mặt hai mẹ con kia.
Như thế là quá đủ.
Vừa bước ra khỏi cửa nhà là cô suýt bật khóc.
Nước mắt cô chực rơi ra trên khuôn mặt đỏ ửng ấy thì bỗng cô nghe có tiếng bước chân.
Tần Nhiệm lập tức đưa tay quệt nhanh mặt rồi nhìn xung quanh đầy hoài nghi.
Tầm này cũng đã hơn tám giờ tối rồi.
Bên ngoài này thật sự nguy hiểm.
Cô không muốn ở ngoài đây tí nào.
Có nên quay đầu vào nhà không? Mụ ta sẽ không để cô yên nếu chẳng đem được món đậu phụ rán quái gở đó về đâu.
Vùng chạy thì sao? Nếu gã đó là một tên người xấu thực sự thì coi như cô xong đời.
Tần Nhiệm hoang mang không biết nên làm gì.
Tiếng bước chân đó đang ngày càng gần hơn.
Ánh đèn đường vẫn chưa soi đến khuôn mặt của người ấy.
" Ai...ai thế? "
Cô đánh tiếng hỏi người đang tiến lại gần đây.
Mong muốn được đáp lại đang thôi thúc cô từng giây từng phút.
Tuy nhiên hắn vẫn không đáp gì.
Chầm chậm tiến đến phía trước.
Tim của Tần Nhiệm càng đập nhanh hơn.
Tiếng bước chân ngừng hẳn.
Người đó đứng im trước mặt cô không nói gì.
Vóc dáng cao ráo này..là con trai sao? Còn mặc đồ đen kín người nữa..Quả thực đáng nghi không chịu được.
Hắn ta tính đợi mình nói trước rồi động thủ ư?
Tần Nhiệm tự nhủ mà lùi ra sau.
Cánh cửa nhà đã được mở sẵn.
Chỉ cần tên này dám làm gì cô là cô sẽ đẩy cửa rồi thoát thân.
Tần Nhiệm vẫn đứng im tại chỗ không làm gì.
Hai mắt nhìn người đối diện chằm chằm.
Cô vẫn chưa vùng chạy ngay vì bản năng mách bảo có thể là một nhân vật quan trọng làm thay đổi cuộc đời cô..