Anh Đến Cùng Rạng Đông

Chương 11




Tưởng Xuyên không giải thích gì thêm cả, chỉ nói có việc gấp phải trở về.

Ở trong ấn tượng của Tần Đường, người đàn ông này làm việc luôn dứt khoát, hiếm khi thấy anh có dáng vẻ căng thẳng như vậy nên cô cũng chỉ đơn giản đáp lại: “Được.”

Tần Đường không có ý kiến gì nên đương nhiên những người khác cũng vậy. Tưởng Xuyên liền thay đổi lộ trình lái thẳng tới Tây An.

Dọc đường đi, Tưởng Xuyên có nhận thêm vài cuộc gọi của Lữ An, Tiểu Thành cũng hỏi han vài câu, mọi người liền hiểu rõ mọi chuyện.

Tài xế công ty vận chuyển của Tưởng Xuyên đụng phải một chiếc Roll-Royce hơn bảy trăm vạn. Hơn bảy trăm vạn đó…… Dù có chỉ là va quệt nhẹ, làm xước một chút xíu thôi thì tiền sửa chữa cũng là một con số không nhỏ rồi, huống chi bây giờ cũng chưa biết là đâm nặng nhẹ ra sao. nói tóm lại, đây là một rắc rối lớn.

Sắc mặt Tiểu Thành thay đổi: “Chúng ta lấy đâu ra tiền bồi thường đây…….”

Tưởng Xuyên im lặng không nói, trầm mặc lái xe, gương mặt căng cứng khẩn trương.

Tần Đường ngồi đằng sau nhìn anh. cô không biết công ty vận chuyển kia của bọn họ như thế nào, nhưng chắc chắn là hoạt động cũng không phải là quá tốt, điều này chỉ cần nhìn nghĩa trạm của bọn họ là biết: Chỉ là một căn nhà cũ, có hai cái xe Jeep thì một cái thường xuyên chết máy, nhìn là biết cũng sắp đi đời nốt.

cô đoán có lẽ công ty kia cũng vừa mới bắt đầu đi vào hoạt động, còn chưa thu được lợi nhuận, nếu không thì Tiểu Thành và Lữ An đã chẳng cung phụng cô như thế.

Bây giờ tài xế lại đâm phải một chiếc siêu xe bảy trăm vạn, chủ xe chắc chắn địa vị cũng không nhỏ. Nếu đối phương muốn truy cứu lên, thì mặc kệ lỗi có phải của tài xế hay không, công ty chắc chắn sẽ phá sản.

Đây không phải là chuyện nhỏ.

Sau khi trời tối bọn họ mới tới Tây An. Tưởng Xuyên mang Tần Đường và Nguyệt Nguyệt tới bệnh viện trước. Nguyệt Nguyệt bị thương, lại phải ngồi xe cả một ngày dài, rõ ràng là vô cùng mệt mỏi, nhưng đôi mắt lại mở to tò mò nhìn nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ, đối với thành phố lớn tràn ngập tò mò, rất muốn xuống xe để xem rõ hơn.

Tưởng Xuyên vội vàng đi tìm Lữ An, anh nhìn về phía A Tây: “Tới Tây An rồi, sáng mai cô rời khỏi nghĩa trạm đi.”

Sắc mặt A Tây trắng bệch, cắn môi không nói chuyện. Từ Bằng và Tiểu Bạch cũng không dám mở lời giúp đỡ, mọi người đều trầm mặc.

Tiểu Thành nói: “anh, em đi với anh.”

Tưởng Xuyên nhìn cậu ta: “không cần, cậu ở đây với Tần Đường.”

Tiểu Thành vò tóc: “Cũng được ạ.”

Tưởng Xuyên ném chìa khóa xe cho Tiểu Thành: “Cậu cầm chìa khóa đi, lát nữa mấy người còn có cái mà đi về.”

Tiểu Thành: “Thế còn anh thì sao?”

Nhưng lời còn chưa kịp nói xong thì người đã đi mất.

Tần Đường đi xử lí thủ tục nhập viện cho Nguyệt Nguyệt. Bây giờ đã tối, việc kiểm tra của Nguyệt Nguyệt phải đợi đến sáng mai.

Tiểu Thành đứng bên cạnh giường, nói: “Chúng ta đi ăn cơm trước đi.”

Mọi người đều chưa ăn gì từ trưa, đã sớm đói đến ngực dính vào lưng. Tần Đường xoa mặt Nguyệt Nguyệt: “Chờ lát nữa bọn chị trở lại sẽ mang đồ ăn về cho em nhé.”

Nguyệt Nguyệt chớp mắt gật đầu: “Vâng ạ.”

Tần Đường thấy cô bé ngoan ngoãn như vậy, không nhịn được nói: “Đợi mấy ngày nữa em khỏe lại chị sẽ dẫn em ra ngoài chơi, được không?”

Ánh mắt Nguyệt Nguyệt sáng lên: “thật ạ?”

Từ bé đến giờ cô bé chỉ quanh quẩn ở quanh núi Dương Quyển, đến huyện Giai cũng chưa được tới bao giờ, càng đừng nói là thành phố lớn như thế này.

Tần Đường cười: “Tất nhiên rồi.”

Nguyệt Nguyệt vô cùng vui vẻ, cảm thấy việc mình bị thương như vậy cũng thật đáng, lúc trước còn cảm thấy đầu có chút đau, giờ thì hoàn toàn hết rồi, một chút cũng không thấy gì.

…..

Công ty vận chuyển của Tưởng Xuyên và Lữ An cách nghĩa trạm không xa, xe tải tổng cộng chỉ có 5 cái, có 3 cái đang chạy ở chỗ khác, hiện giờ trong trạm chỉ còn một cái. Lữ An dựa lưng vào xe tải hút thuốc, người tài xế gây tai nạn ngã ngồi trên mặt đất, vẻ mặt suy sụp.

Lữ An thấy Tưởng Xuyên liền vội vàng đi tới: “anh Tưởng, anh trở lại rồi.”

Tài xế xe tải đứng lên, đáy mắt khôi phục lại một tia sáng, vội vàng nói: “Ông chủ, làm sao bây giờ đây….. Ông chủ kia nói, xe này là siêu xe, thay cái thanh chắn thôi cũng đã 30 vạn. Tôi đào đâu ra 30 vạn bây giờ…. Dù có giết chết tôi thì cũng chẳng có nổi 3 vạn í chứ….”

Người tài xế vừa nói vừa khóc, đôi mắt đỏ lên. Tưởng Xuyên vỗ vai ông, nói: “Lão Trần, ông đừng gấp, đợi tôi tìm hiểu lại mọi chuyện đã.”

nói xong anh đi vào nhà trệt bên phải.

Lữ An ném tàn thuốc xuống, cũng vỗ vai tài xế rồi đi vào theo.

Đóng cửa lại, Tưởng Xuyên mới hỏi: “Đâm có nặng không?”

Lữ An nói: “không chỉ là thanh chắn, mà đèn xe cũng bị hỏng. Chi phí sữa chữa tính sơ qua cũng phải cả trăm vạn.”

Tưởng Xuyên cau chặt mày, nhiều tiền như vậy, bọn họ căn bản không có khả năng chi trả, “Có camera không? Lỗi là của ai?”

Lữ An nghe đến đây liền tức giận: “không có camera, lão Trần nói là đối phương đang đi bình thường rồi bỗng nhiên dừng lại. Lão còn cảm thấy hình như xe còn giảm tốc độ, nhưng làm sao mà phanh kịp được chứ, thế là liền đụng trúng đuôi xe của đối phương! CMN, thật đúng là không còn gì để nói mà.”

“Đột nhiên dừng lại, lại còn giảm tốc độ sao?”

“Đúng vậy.”

Tưởng Xuyên châm thuốc, cúi đầu nhả ra vài làn khói, không biết nghĩ cái gì, một lát sau mới mở miệng: “Chủ xe là ai?”

Lữ An nói: “không biết nữa, lái xe chỉ là tài xê, chủ xe không ở bên trong. Nhưng nghe giọng nói thì không phải là người địa phương. Nhưng vì khôngcó camera nên cũng không thể xem là lỗi của ai nhưng tài xế cứ một mực khẳng định là lỗi của lão Trần. Lão Trần là người trung thực, lái xe vẫn luôn cẩn thận, ông ấy nhất định không nói dối.”

Tưởng Xuyên: “Chủ xe không lộ mặt ư?”

Lữ An: “không, nhưng luật sư của ông ta thì đến đây.”

Tưởng Xuyên lại rít một hơi thuốc: “Vậy kết quả như thế nào?”

Lữ An càng nói càng giận: “Đối phương khăng khăng là lỗi hoàn toàn thuộc về lão Trần, cảnh sát giao thông cũng nói lỗi toàn bộ thuộc về lão Trần. Tên cảnh sát kia nhất định đã bị mua chuộc rồi. Đồ chó cậy chủ!!!”

Tưởng Xuyên im lặng không nói, Lữ An cũng dần bình tĩnh lại.

một lúc sau, Lữ An nói: “Tôi cảm thấy việc này không đơn giản. Nhưng nếu là Triệu Kiến Hòa thì hắn cũng chỉ vừa mới ra tù.. Hơn nữa hắn ta cũng không có bản lĩnh như vậy. một chiếc Roll-Royce hơn 700 vạn. hắn không có khả năng……”

Tưởng Xuyên ném tàn thuốc xuống: “hắn ta khôn có, nhưng Khương Khôn có.”

Lữ An thất thần: “Khương Khôn? Triệu Kiến Hòa có quen với Khương Khôn?”

Tưởng Xuyên cong miệng nở nụ cười trào phúng: “Tào Thịnh nói nhìn thấy bọn họ ở cùng một chỗ.”

Lữ An đứng hình 2s: “Đ****”

“Ngày mai anh với tôi đi tìm chủ xe nói chuyện. Tiền có thể bồi thường nhưng sẽ không chịu toàn bộ.” Tưởng Xuyên vừa nói vừa đi ra ngoài: “Trở về đi, ngày mai nói chuyện tiếp.”

Hai người vừa đi ra đến cửa thì phát hiện lão Trần vẫn đang chờ ở bên ngoài.

Tưởng Xuyên đi tới: “Chú cũng đi nghỉ ngơi trước đi, có chuyện gì mai lại nói.”

Vẻ mặt lão Trần tràn ngập tang thương, cho dù có trở về thì cũng làm sao mà ngủ được đây. Nợ đến mấy chục vạn, cho dù có Tưởng Xuyên hỗ trợ thìcũng không được bao nhiêu. Cho dù ông đi làm cả đời cũng không kiếm nổi mấy chục vạn, huống chi ông còn phải nuôi sống gia đình nữa.

Nhưng cũng đâu còn cách nào khác, ông đành phải nghe lời Tưởng Xuyên, xoa xoa đôi bàn tay thô ráp của mình: “Vậy… được…”

……….

Xe Jeep đỏ đi vào trong sân, mọi người đều chạy ra.

Tiểu Thành sốt ruột hỏi: “anh, mọi chuyện thế nào rồi ạ? Nghe nói phải bồi thường đến mấy chục vạn sao?”

Tưởng Xuyên đóng sầm cửa xe, nhìn lướt qua mọi người. Tất cả đều tụ tập đông đủ, chỉ trừ Tần Đường.

anh hỏi: “Tần Đường đâu?”

Tiểu Thành nói: “cô Tần nghỉ ở trên tầng.”

Tưởng Xuyên ừ một tiếng, “Mọi người cũng đi nghỉ sớm đi.”

Tiểu Thành nhìn theo bóng Tưởng Xuyên đi lên tầng, quay ra hỏi Lữ An: “anh Lữ, là thật sao ạ?”

Lữ An lạnh mặt: “Cậu nói xem?”

Tiểu Thành và A Khởi nghe xong đều bị dọa đến trắng bệch cả mặt, A Khởi hỏi: “Vậy phải làm sao đây……”

Lữ An bực bội xua tay: “Ngày mai nói tiếp được không? Có cơm không? Ông đây đến cơm còn chưa kịp ăn đâu. Chết đối đến nơi rồi đây này!”

Dì Quế vội vàng nói: “Có có có, để dì đi nấu cho cháu bát mì.”

Tiểu Thành cũng nói: “anh Tưởng chắc cũng chưa ăn đâu. Dì nấu luôn cho anh ấy một bát nhé.”

Dì Quế: “Được được.”

Sau đó liền nhanh chóng đi về phía phòng bếp.

Tưởng Xuyên bước lên tầng, bước chân bỗng dừng lại một chút, không biết Tần Đường đã đứng trước mặt từ bao giờ. Hiển nhiên cô vừa mới tắm xong, mái tóc ướt rượt rũ xuống bên hông, lại mặc chiếc váy đỏ kia, đầu ngón tay thon dài trắng nõn kẹp điếu thuốc lá, nhưng không hút, quay đầu nhìn anh.

Tần Đường hỏi: “Các anh gặp rắc rồi à?”

Tưởng Xuyên không phủ nhận, nhàn nhạt gật đầu: “Ừ.”

Tần Đường lại hỏi: “Có thể giải quyết được không?”

Tưởng Xuyên cười: “Nếu không thể thì sao?”

Tần Đường khẽ động ngón tay, vẩy tàn thuốc xuống, cười một chút: “anh có thể cầu xin tôi.”

Tưởng Xuyên: “.......”