Chương 9: Cô cứ thích kiểu đàn ông không thể chinh phục như thế này
“Không cần.” Trong đêm tối, giọng người đàn ông càng lộ rõ vẻ băng lạnh vô tình đến lạ kỳ. Tay trái của anh gác lên cửa sổ xe ô tô, búng rơi tàn thuốc, nói rất đơn giản, rõ ý: “Cô Giản, những người phải giao tiếp với cảnh sát đều là tội phạm.”
Ban đầu Giản Thù vốn muốn hỏi thẳng một câu, rằng cảnh sát không có người thân hay bạn bè sao?!
Nhưng nghĩ một chút, cô lại thôi. Mối quan hệ giữa cô và Phó Thời Lẫm có bắn đại bác cũng chẳng tới, không tính là bạn bè, người thân thì càng không phải.
Đôi môi đỏ của cô cong lên, bật cười một tiếng như tự giễu: “Cảm ơn đội trưởng Phó đã nghĩ cho em.”
Dứt lời, cô đóng cửa xe lại, quay người rời đi, hoàn toàn không chút lưu luyến.
Phó Thời Lẫm phun ra một hơi khói. Trong ánh sáng nửa sáng nửa tối, sắc mặt anh hoàn toàn không có chút dao động nào.
Năm phút sau, anh ngước mắt nhìn lên một ô cửa sổ nào đó vừa sáng đèn, rồi mới dập thuốc, lái xe rời đi.
Sau khi quay về nhà mình, Giản Thù bật nhạc lên rồi đi vào phòng tắm. Tắm rửa xong, cô đưa tay xoa đi lớp hơi nước mờ trên tấm gương, đối diện với chính mình trong đó.
Khuôn mặt này, để mặt mộc cũng không xấu, mà trang điểm xong còn rất xinh đẹp, nhưng hai lần cô vừa ám chỉ vừa thẳng thừng rồi, mà sao người đàn ông kia vẫn có thể thờ ơ được đến như thế nhỉ.
Chẳng lẽ thẩm mỹ của Phó Thời Lẫm có vấn đề sao?!
Nếu Giản Thù thực sự muốn có số điện thoại của Phó Thời Lẫm, thì cô đã có thể lấy được từ cậu cảnh vệ đêm qua và Mạnh Viễn rồi. Cô tin rằng cả hai người đó đều sẽ rất vui vẻ hào phóng cho cô. Nhưng nếu là như thế, thì cũng chẳng có tính khiêu chiến gì cả.
Cô cứ thích kiểu đàn ông không thể chinh phục như thế này cơ…
…
Quay về đồn cảnh sát, Phó Thời Lẫm vừa xuống xe, cậu cảnh vệ trực ban đêm qua đã chạy ra đón, hỏi: “Đội trưởng Phó, hôm nay anh cũng vẫn tăng ca ạ?”
“Ừ, tôi cần tra cứu chút tài liệu.”
Mặt cậu cảnh vệ đầy vẻ sùng bái. Thần tượng đúng là thần tượng. Một ngày lạnh lẽo như thế này mà thời thời khắc khắc anh ấy cũng vẫn không quên tìm hiểu vụ án.
Cậu ta lập tức pha cho thần tượng của mình một cốc café, đưa vào trong phòng làm việc, ánh mắt vô tình liếc thấy mấy chữ trên màn hình máy tính của anh, hơi nghi hoặc hỏi: “Đội trưởng Phó, đây chẳng phải là vụ án mười năm trước ạ? Có manh mối về hung thủ rồi sao?”
“Chưa có.” Phó Thời Lẫm lẳng lặng tắt màn hình đi, uống hết cốc café trong tay rồi cảm ơn cậu ta.
Nghe anh nói, cậu cảnh vệ hơi ngại ngùng, mơ mơ hồ hồ ra khỏi phòng.
Chờ tới khi ra ngoài cửa rồi, cậu ta mới chợt nhớ ra, vừa rồi cậu ta muốn hỏi một số vấn đề liên quan đến vụ án của mười năm trước kia mà. Khi đó cậu ta vẫn còn đang học cấp hai, nhưng cũng vẫn nghe đến vụ án làm chấn động cả thành phố đó.
Hơn nữa, đấy còn là vụ án đầu tiên mà thần tượng phụ trách ngay trong kỳ thực tập của anh ấy.
Điều đáng tiếc là cho đến nay họ vẫn chưa bắt được tên hung thủ kia.
Trong văn phòng, Phó Thời Lẫm nhìn kết quả điều tra về vụ án mới xuất hiện kia, đôi môi mỏng khẽ mím lại, sắc mặt càng lúc càng trầm xuống.
Trên màn hình nhảy lên một tin nhắn ---
“Trải qua quá trình đối chiếu so sánh hiện trưởng, tính khả thi của việc mô phỏng giết người là ba mươi phần trăm, tổ chuyên gia đã bàn bạc mà thống nhất đưa ra kết luận nhận định rằng hung thủ của vụ án này, chính là hung thủ của vụ án giết người liên hoàn mười năm trước.”