Chương 4: Có việc gì phải tìm cảnh sát
Giản Thù cứng họng.
“Thế thì anh nói mấy lời vừa rồi chẳng phải là thừa thãi sao. Hôm nay em là người bị hại thật mà. Còn về hai thằng nhóc học sinh trung học kia, em cũng không truy cứu đến cùng nữa. Chẳng phải các cụ có câu, có việc gì thì tìm cảnh sát à? Chú cảnh sát… có thể cho em số điện thoại được không?”
Người đàn ông hơi ngước mắt lên, ánh mắt sâu như có thể xuyên thấu lòng người vậy.
Ánh mắt của anh ấy khiến Giản Thù hơi chột dạ. Cô khẽ ho khan một tiếng nhưng cũng không hề né tránh.
Một giây sau, anh mới nhẹ nhàng nói: “Có thể.”
Mắt Giản Thù sáng rực lên: “… Anh đừng nói vội nhé, để em lấy điện thoại ra lưu đã!”
“Không cần lưu đâu, rất đơn giản.”
“Hả? Thế anh nói đi, nói đi!”
“110.”
Giản Thù cạn lời.
Cô thực sự muốn đập thẳng cái dép vào mặt anh ấy!
Người đàn ông tựa như không hề ý thức được rằng câu nói của anh ấy gợi đòn như thế nào, lại cúi đầu xuống tiếp tục xử lý công việc của mình, sắc mặt vẫn lạnh lùng nghiêm túc như thường.
Giản Thù biết, anh ấy hoàn toàn không đùa với cô, vì từ trong xương tủy, người đàn ông này vốn không có cái loại gene đó.
Cô tức tối trừng mắt nhìn đỉnh đầu anh, lúc rời đi, còn cố tình tạo ra tiếng động rõ to.
Cho đến khi tiếng đóng cửa vang lên, Phó Thời Lẫm mới nhìn về phía tư liệu cá nhân ở trên màn hình máy tính: Giản Thù, hai mươi lăm tuổi, nghệ sỹ.
Bên dưới, có một dòng ghi chú màu đỏ: Nạn nhân duy nhất sống sót sau vụ án “Giết người liên hoàn bằng xích sắt” ở Giang Thành mười năm trước.
…
Giản Thù bước ra đến cửa đồn cảnh sát, cái gió lạnh thấu xương ập thẳng vào mặt. Hai chân cô run lên như động kinh. Ngay khi cô đang run run rẩy rẩy móc điện thoại ra định đặt xe thì một cảnh vệ bước tới trước mặt cô.
“Cô ơi, đội trưởng Phó bảo tôi đưa cô về nhà.”
“Đưa tôi về á?” Giản Thù không hiểu. Vừa nãy vẫn còn đối xử với cô như kẻ hiềm nghi phạm tội cơ mà, giờ lại còn đưa cô về à.
“Đúng vậy. Muộn thế này rồi, con gái con đứa đi ngoài đường không an toàn. Đi thôi.”
Giản Thù đang lạnh muốn chết, cũng không từ chối nữa, theo anh ta lên xe cảnh sát.
Trên đường đi, cô cũng trò chuyện câu được câu chăng với người kia: “Các anh thường xuyên tăng ca đêm à?”
“Bình thường chúng tôi đi chấp hành nhiệm vụ bên ngoài thì là chia ca, còn tăng ca kiểu như đội trưởng Phó đó thì hẳn là anh ấy đang có vụ án lớn gì cần xử lý thôi.”
“Thế nhưng gần đây có nghe nói đã xảy ra án từ gì đâu nhỉ.”
“Có rất nhiều vụ án cần được giữ bí mật, cái này thì ngay cả chúng tôi còn chẳng biết.”
Giản Thù ồ một tiếng, ngừng lại một chút rồi mới nói: “Vậy bình thường công việc của đội trưởng Phó nhà các anh có bận không?!... À ý của tôi là, trừ lúc làm việc ra, anh ấy còn làm gì nữa?”
Người cảnh vệ kia lộ ra vẻ mặt tươi cười như thấu hiểu: “Cô muốn hỏi xem đội trưởng Phó nhà chúng tôi có bạn gái hay không chứ gì?”
Giản Thù cứng họng.
“Đội trưởng Phó là người được yêu thích nhất trong đồn chúng tôi đấy. Không chỉ các cô cảnh sát xinh đẹp thích anh ấy, mà còn có không ít người ngấm ngầm nghe ngóng tin tức về anh ấy nữa cơ. Còn về bạn gái thì… hình như mấy năm trước có một người. Cô bạn gái bé nhỏ đó của anh ấy cũng giỏi gây chuyện lắm, đội trưởng Phó còn thường phải ra mặt dàn xếp cho cô ấy nữa. Tôi mới được điều tới đây năm nay, mấy chuyện này đều là nghe các đàn anh trong đồn len lén buôn dưa lê lại thôi. Có điều, mấy năm nay không thấy họ có động tĩnh gì, chắc là chia tay rồi chăng.”
Giản Thù thật lòng biết ơn anh ta vì đã “tuồn” cho cô nhiều tin tức như vậy. Thì ra, các đồng chí cảnh sát cũng đều ngấm ngầm buôn dưa lê nhiều chuyện như thế này à.
“Đội trưởng Phó nhà chúng tôi cũng không còn ít tuổi nữa. Nghe nói đồn trưởng còn đang xem xét đối tượng xem mắt cho anh ấy nữa cơ. Cô gái này, trông cô cũng xinh đẹp thật đấy, nếu cô mà có ý gì với đội trưởng Phó nhà chúng tôi, thì tuyệt đối đừng do dự nữa, cô mà chần chừ khéo lại bị người khác cướp mất bây giờ.”