Anh Đến Cùng Ánh Sao Trời

Chương 25: - Chương 25




Chương 25

VỚI SỨC CỦA CÔ BÂY GIỜ, LÀM MỘT CHÚT LÀ KHÓC ĐẤY

Gọi món xong, Giản Thù lại gọi thêm một chai rượu gạo Nhật nữa rồi mới trả thực đơn cho nhân viên phục vụ, mỉm cười nói cảm ơn.

Nam nhân viên phục vụ đỏ mặt, đáp một câu đừng khách sáo rồi nhận lấy thực đơn, bước chân nhẹ như mây bay rời khỏi đó.

Phó Thời Lẫm nhìn cô một cái, nét mặt lạnh lùng không gợn sóng, lẳng lặng cầm cốc trà lên.

Có vẻ như Giản Thù không hề biết được rằng nụ cười ấy của cô có lực sát thương lớn đến thế nào.

Cô nhìn xung quanh, phần lớn các bàn khác đều là những cặp đôi yêu nhau, trông rất ngọt ngào hạnh phúc, còn đút cho nhau ăn nữa. So ra, rõ ràng bàn của cô và Phó Thời Lẫm có vẻ hơi lạnh lùng xa cách một chút.

Có điều cô cũng không để tâm. Phó Thời Lẫm chịu đi ăn cùng cô đã là một bước tiến rất lớn rồi.

Không lâu sau, thức ăn được mang lên, Giản Thù phải giữ dáng nên chỉ ăn mấy miếng đã buông đũa, rượu gạo cũng chỉ uống một ly nhỏ, trong chai còn thừa lại khá nhiều.

Cô không mời Phó Thời Lẫm uống vì đã biết anh không uống rượu, cũng không cần giả vờ khách sáo làm gì.

Thấy cô đặt đũa xuống, Phó Thời Lẫm thản nhiên hỏi: “Không ăn nữa à?”

“Ừm, diễn viên nữ cần giữ dáng mà, phải kiểm soát lượng thức ăn. Không sao đâu, anh cứ ăn đi, không cần để ý đến em.”

“Tần Khả Khả còn ăn nhiều hơn cô.”

Giản Thù hỏi: “Anh đã đi ăn với cô ta rồi sao?”

“Từng thấy ở đoàn phim một lần.”

Giản Thù cười: “Cô ta là nữ hoàng vận động, cứ vài ngày lại đến phòng thể thao tập, em thì không thích vận động nên chỉ có thể quản lý cái miệng mình thôi.”

Phó Thời Lẫm nói: “Như thế sức khỏe cô sẽ không tốt, dễ sinh bệnh.”

“Vậy hôm nào đó có thời gian thì đội trưởng Phó đưa em đi vận động cùng nhé?”

Câu nói của Giản Thù rất dễ khiến người khác hiểu lầm.

Cô vốn chỉ có ý miễn là cô và Phó Thời Lẫm ở riêng với nhau, thì vận động gì cũng không quan trọng.

Thế nên, dù sau khi nói ra cô cũng cảm thấy có chút không ổn, nhưng không đến mức xấu hổ.

Có điều, cô lại lập tức cảm thấy lúng lúng hơn một chút, vì Phó Thời Lẫm không đáp lại lời này của cô, làm cô cứ như đang diễn kịch một mình vậy.

Rõ ràng dưới sân khấu có người xem, nhưng cô lại chỉ có thể tự khép màn.

Cô khẽ ho khan, vừa mới uống một ngụm nước thì ngay lúc này Phó Thời Lẫm lại lên tiếng, giọng nói trầm thấp đều đều: “Với sức của cô bây giờ, làm một chút là khóc đấy.”

Giản Thù suýt thì phun hết nước trong miệng ra. Anh ấy vừa… nói cái gì thế?

Ấy vậy mà Phó Thời Lẫm ngồi ở bên kia vẫn giữ lưng thẳng như tháp bút, mặt nghiêm túc lạnh lùng, dáng vẻ như một chính nhân quân tử, gái ngồi trong lòng vẫn không hề có ý nghĩ xấu xa.

Cứ như thể, câu nói khiến người ta đỏ mặt xấu hổ khi nãy chỉ là ảo giác thôi vậy. Hãy vào webtruyenonlinez.com để đọc truyện nhanh hơn!

Giản Thù cảm thấy vành tai hơi nóng, lời nói nghẹn ở cổ họng, hoàn toàn không biết phải tiếp lời như thế nào.

May mà đúng lúc này, nhân viên phục vụ lại mang một quả táo nhỏ vào: “Đây là món tráng miệng nhà hàng tặng cho tất cả các cặp đôi hôm nay, mời quý khách thưởng thức.”

Quả táo nhỏ được đặt trên một cái đế thủy tinh, đã được cắt đôi rồi ghép lại với nhau, mang ngụ ý bình an, mỗi người một nửa.

Giản Thù nói cảm ơn, dùng dĩa xiên nửa quả bỏ vào miệng.

Không có hạt, ngọt vô cùng.

Sau khi nuốt xuống, Giản Thù cũng không ôm hi vọng Phó Thời Lẫm có thể ăn nốt nửa còn lại. Cô đứng lên nói: “Anh cứ từ từ ăn đi nhé, em vào nhà vệ sinh một lát.”

Phó Thời Lẫm ừ một tiếng.

Giản Thù bước vội vào nhà vệ sinh. Cô nhìn mình trong gương, hai má đã đỏ rực hết cả.

May mà nơi này mở điều hòa, không khí khá thoáng, bằng không cô đã mất hết mặt mũi rồi.

Cô vốc nước lạnh vã lên mặt mình, đợi đến khi sắc đỏ nhạt dần mới ra khỏi phòng vệ sinh.

Bàn của bọn họ đã được dọn xong. Cô đến quầy thu ngân, đối phương lại báo cho cô biết rằng bàn cô đã thanh toán xong, bạn trai cô đang đợi bên ngoài.

Giản Thù khẽ nở nụ cười, đi ra cửa.

Phó Thời Lẫm đang đứng ở lối đi hút thuốc.

Vóc dáng cao ráo của anh vẫn khiến cho người ta không thể rời mắt như vậy.

Giản Thù đến gần, dừng lại trước mặt anh: “Đội trưởng Phó, hôm nay vốn là em hẹn anh, nên để em mời mới phải chứ. Ngày mai anh rảnh không, để em mời bù?”

“Không cần.” Phó Thời Lẫm nhả một làn khói thuốc, nhìn cô qua ánh đèn nhàn nhạt mông lung.

Anh nhấn từng chữ một: “Chỉ đến đây thôi.”

Chương 25

VỚI SỨC CỦA CÔ BÂY GIỜ, LÀM MỘT CHÚT LÀ KHÓC ĐẤY

Gọi món xong, Giản Thù lại gọi thêm một chai rượu gạo Nhật nữa rồi mới trả thực đơn cho nhân viên phục vụ, mỉm cười nói cảm ơn.

Nam nhân viên phục vụ đỏ mặt, đáp một câu đừng khách sáo rồi nhận lấy thực đơn, bước chân nhẹ như mây bay rời khỏi đó.

Phó Thời Lẫm nhìn cô một cái, nét mặt lạnh lùng không gợn sóng, lẳng lặng cầm cốc trà lên.

Có vẻ như Giản Thù không hề biết được rằng nụ cười ấy của cô có lực sát thương lớn đến thế nào.

Cô nhìn xung quanh, phần lớn các bàn khác đều là những cặp đôi yêu nhau, trông rất ngọt ngào hạnh phúc, còn đút cho nhau ăn nữa. So ra, rõ ràng bàn của cô và Phó Thời Lẫm có vẻ hơi lạnh lùng xa cách một chút.

Có điều cô cũng không để tâm. Phó Thời Lẫm chịu đi ăn cùng cô đã là một bước tiến rất lớn rồi.

Không lâu sau, thức ăn được mang lên, Giản Thù phải giữ dáng nên chỉ ăn mấy miếng đã buông đũa, rượu gạo cũng chỉ uống một ly nhỏ, trong chai còn thừa lại khá nhiều.

Cô không mời Phó Thời Lẫm uống vì đã biết anh không uống rượu, cũng không cần giả vờ khách sáo làm gì.

Thấy cô đặt đũa xuống, Phó Thời Lẫm thản nhiên hỏi: “Không ăn nữa à?”

“Ừm, diễn viên nữ cần giữ dáng mà, phải kiểm soát lượng thức ăn. Không sao đâu, anh cứ ăn đi, không cần để ý đến em.”

“Tần Khả Khả còn ăn nhiều hơn cô.”

Giản Thù hỏi: “Anh đã đi ăn với cô ta rồi sao?”

“Từng thấy ở đoàn phim một lần.”

Giản Thù cười: “Cô ta là nữ hoàng vận động, cứ vài ngày lại đến phòng thể thao tập, em thì không thích vận động nên chỉ có thể quản lý cái miệng mình thôi.”

Phó Thời Lẫm nói: “Như thế sức khỏe cô sẽ không tốt, dễ sinh bệnh.”

“Vậy hôm nào đó có thời gian thì đội trưởng Phó đưa em đi vận động cùng nhé?”

Câu nói của Giản Thù rất dễ khiến người khác hiểu lầm.

Cô vốn chỉ có ý miễn là cô và Phó Thời Lẫm ở riêng với nhau, thì vận động gì cũng không quan trọng.

Thế nên, dù sau khi nói ra cô cũng cảm thấy có chút không ổn, nhưng không đến mức xấu hổ.

Có điều, cô lại lập tức cảm thấy lúng lúng hơn một chút, vì Phó Thời Lẫm không đáp lại lời này của cô, làm cô cứ như đang diễn kịch một mình vậy.

Rõ ràng dưới sân khấu có người xem, nhưng cô lại chỉ có thể tự khép màn.

Cô khẽ ho khan, vừa mới uống một ngụm nước thì ngay lúc này Phó Thời Lẫm lại lên tiếng, giọng nói trầm thấp đều đều: “Với sức của cô bây giờ, làm một chút là khóc đấy.”

Giản Thù suýt thì phun hết nước trong miệng ra. Anh ấy vừa… nói cái gì thế?

Ấy vậy mà Phó Thời Lẫm ngồi ở bên kia vẫn giữ lưng thẳng như tháp bút, mặt nghiêm túc lạnh lùng, dáng vẻ như một chính nhân quân tử, gái ngồi trong lòng vẫn không hề có ý nghĩ xấu xa.

Cứ như thể, câu nói khiến người ta đỏ mặt xấu hổ khi nãy chỉ là ảo giác thôi vậy. Hãy vào webtruyenonlinez.com để đọc truyện nhanh hơn!

Giản Thù cảm thấy vành tai hơi nóng, lời nói nghẹn ở cổ họng, hoàn toàn không biết phải tiếp lời như thế nào.

May mà đúng lúc này, nhân viên phục vụ lại mang một quả táo nhỏ vào: “Đây là món tráng miệng nhà hàng tặng cho tất cả các cặp đôi hôm nay, mời quý khách thưởng thức.”

Quả táo nhỏ được đặt trên một cái đế thủy tinh, đã được cắt đôi rồi ghép lại với nhau, mang ngụ ý bình an, mỗi người một nửa.

Giản Thù nói cảm ơn, dùng dĩa xiên nửa quả bỏ vào miệng.

Không có hạt, ngọt vô cùng.

Sau khi nuốt xuống, Giản Thù cũng không ôm hi vọng Phó Thời Lẫm có thể ăn nốt nửa còn lại. Cô đứng lên nói: “Anh cứ từ từ ăn đi nhé, em vào nhà vệ sinh một lát.”

Phó Thời Lẫm ừ một tiếng.

Giản Thù bước vội vào nhà vệ sinh. Cô nhìn mình trong gương, hai má đã đỏ rực hết cả.

May mà nơi này mở điều hòa, không khí khá thoáng, bằng không cô đã mất hết mặt mũi rồi.

Cô vốc nước lạnh vã lên mặt mình, đợi đến khi sắc đỏ nhạt dần mới ra khỏi phòng vệ sinh.

Bàn của bọn họ đã được dọn xong. Cô đến quầy thu ngân, đối phương lại báo cho cô biết rằng bàn cô đã thanh toán xong, bạn trai cô đang đợi bên ngoài.

Giản Thù khẽ nở nụ cười, đi ra cửa.

Phó Thời Lẫm đang đứng ở lối đi hút thuốc.

Vóc dáng cao ráo của anh vẫn khiến cho người ta không thể rời mắt như vậy.

Giản Thù đến gần, dừng lại trước mặt anh: “Đội trưởng Phó, hôm nay vốn là em hẹn anh, nên để em mời mới phải chứ. Ngày mai anh rảnh không, để em mời bù?”

“Không cần.” Phó Thời Lẫm nhả một làn khói thuốc, nhìn cô qua ánh đèn nhàn nhạt mông lung.

Anh nhấn từng chữ một: “Chỉ đến đây thôi.”

Chương 25

VỚI SỨC CỦA CÔ BÂY GIỜ, LÀM MỘT CHÚT LÀ KHÓC ĐẤY

Gọi món xong, Giản Thù lại gọi thêm một chai rượu gạo Nhật nữa rồi mới trả thực đơn cho nhân viên phục vụ, mỉm cười nói cảm ơn.

Nam nhân viên phục vụ đỏ mặt, đáp một câu đừng khách sáo rồi nhận lấy thực đơn, bước chân nhẹ như mây bay rời khỏi đó.

Phó Thời Lẫm nhìn cô một cái, nét mặt lạnh lùng không gợn sóng, lẳng lặng cầm cốc trà lên.

Có vẻ như Giản Thù không hề biết được rằng nụ cười ấy của cô có lực sát thương lớn đến thế nào.

Cô nhìn xung quanh, phần lớn các bàn khác đều là những cặp đôi yêu nhau, trông rất ngọt ngào hạnh phúc, còn đút cho nhau ăn nữa. So ra, rõ ràng bàn của cô và Phó Thời Lẫm có vẻ hơi lạnh lùng xa cách một chút.

Có điều cô cũng không để tâm. Phó Thời Lẫm chịu đi ăn cùng cô đã là một bước tiến rất lớn rồi.

Không lâu sau, thức ăn được mang lên, Giản Thù phải giữ dáng nên chỉ ăn mấy miếng đã buông đũa, rượu gạo cũng chỉ uống một ly nhỏ, trong chai còn thừa lại khá nhiều.

Cô không mời Phó Thời Lẫm uống vì đã biết anh không uống rượu, cũng không cần giả vờ khách sáo làm gì.

Thấy cô đặt đũa xuống, Phó Thời Lẫm thản nhiên hỏi: “Không ăn nữa à?”

“Ừm, diễn viên nữ cần giữ dáng mà, phải kiểm soát lượng thức ăn. Không sao đâu, anh cứ ăn đi, không cần để ý đến em.”

“Tần Khả Khả còn ăn nhiều hơn cô.”

Giản Thù hỏi: “Anh đã đi ăn với cô ta rồi sao?”

“Từng thấy ở đoàn phim một lần.”

Giản Thù cười: “Cô ta là nữ hoàng vận động, cứ vài ngày lại đến phòng thể thao tập, em thì không thích vận động nên chỉ có thể quản lý cái miệng mình thôi.”

Phó Thời Lẫm nói: “Như thế sức khỏe cô sẽ không tốt, dễ sinh bệnh.”

“Vậy hôm nào đó có thời gian thì đội trưởng Phó đưa em đi vận động cùng nhé?”

Câu nói của Giản Thù rất dễ khiến người khác hiểu lầm.

Cô vốn chỉ có ý miễn là cô và Phó Thời Lẫm ở riêng với nhau, thì vận động gì cũng không quan trọng.

Thế nên, dù sau khi nói ra cô cũng cảm thấy có chút không ổn, nhưng không đến mức xấu hổ.

Có điều, cô lại lập tức cảm thấy lúng lúng hơn một chút, vì Phó Thời Lẫm không đáp lại lời này của cô, làm cô cứ như đang diễn kịch một mình vậy.

Rõ ràng dưới sân khấu có người xem, nhưng cô lại chỉ có thể tự khép màn.

Cô khẽ ho khan, vừa mới uống một ngụm nước thì ngay lúc này Phó Thời Lẫm lại lên tiếng, giọng nói trầm thấp đều đều: “Với sức của cô bây giờ, làm một chút là khóc đấy.”

Giản Thù suýt thì phun hết nước trong miệng ra. Anh ấy vừa… nói cái gì thế?

Ấy vậy mà Phó Thời Lẫm ngồi ở bên kia vẫn giữ lưng thẳng như tháp bút, mặt nghiêm túc lạnh lùng, dáng vẻ như một chính nhân quân tử, gái ngồi trong lòng vẫn không hề có ý nghĩ xấu xa.

Cứ như thể, câu nói khiến người ta đỏ mặt xấu hổ khi nãy chỉ là ảo giác thôi vậy. Hãy vào webtruyenonlinez.com để đọc truyện nhanh hơn!

Giản Thù cảm thấy vành tai hơi nóng, lời nói nghẹn ở cổ họng, hoàn toàn không biết phải tiếp lời như thế nào.

May mà đúng lúc này, nhân viên phục vụ lại mang một quả táo nhỏ vào: “Đây là món tráng miệng nhà hàng tặng cho tất cả các cặp đôi hôm nay, mời quý khách thưởng thức.”

Quả táo nhỏ được đặt trên một cái đế thủy tinh, đã được cắt đôi rồi ghép lại với nhau, mang ngụ ý bình an, mỗi người một nửa.

Giản Thù nói cảm ơn, dùng dĩa xiên nửa quả bỏ vào miệng.

Không có hạt, ngọt vô cùng.

Sau khi nuốt xuống, Giản Thù cũng không ôm hi vọng Phó Thời Lẫm có thể ăn nốt nửa còn lại. Cô đứng lên nói: “Anh cứ từ từ ăn đi nhé, em vào nhà vệ sinh một lát.”

Phó Thời Lẫm ừ một tiếng.

Giản Thù bước vội vào nhà vệ sinh. Cô nhìn mình trong gương, hai má đã đỏ rực hết cả.

May mà nơi này mở điều hòa, không khí khá thoáng, bằng không cô đã mất hết mặt mũi rồi.

Cô vốc nước lạnh vã lên mặt mình, đợi đến khi sắc đỏ nhạt dần mới ra khỏi phòng vệ sinh.

Bàn của bọn họ đã được dọn xong. Cô đến quầy thu ngân, đối phương lại báo cho cô biết rằng bàn cô đã thanh toán xong, bạn trai cô đang đợi bên ngoài.

Giản Thù khẽ nở nụ cười, đi ra cửa.

Phó Thời Lẫm đang đứng ở lối đi hút thuốc.

Vóc dáng cao ráo của anh vẫn khiến cho người ta không thể rời mắt như vậy.

Giản Thù đến gần, dừng lại trước mặt anh: “Đội trưởng Phó, hôm nay vốn là em hẹn anh, nên để em mời mới phải chứ. Ngày mai anh rảnh không, để em mời bù?”

“Không cần.” Phó Thời Lẫm nhả một làn khói thuốc, nhìn cô qua ánh đèn nhàn nhạt mông lung.

Anh nhấn từng chữ một: “Chỉ đến đây thôi.”

Chương 25

VỚI SỨC CỦA CÔ BÂY GIỜ, LÀM MỘT CHÚT LÀ KHÓC ĐẤY

Gọi món xong, Giản Thù lại gọi thêm một chai rượu gạo Nhật nữa rồi mới trả thực đơn cho nhân viên phục vụ, mỉm cười nói cảm ơn.

Nam nhân viên phục vụ đỏ mặt, đáp một câu đừng khách sáo rồi nhận lấy thực đơn, bước chân nhẹ như mây bay rời khỏi đó.

Phó Thời Lẫm nhìn cô một cái, nét mặt lạnh lùng không gợn sóng, lẳng lặng cầm cốc trà lên.

Có vẻ như Giản Thù không hề biết được rằng nụ cười ấy của cô có lực sát thương lớn đến thế nào.

Cô nhìn xung quanh, phần lớn các bàn khác đều là những cặp đôi yêu nhau, trông rất ngọt ngào hạnh phúc, còn đút cho nhau ăn nữa. So ra, rõ ràng bàn của cô và Phó Thời Lẫm có vẻ hơi lạnh lùng xa cách một chút.

Có điều cô cũng không để tâm. Phó Thời Lẫm chịu đi ăn cùng cô đã là một bước tiến rất lớn rồi.

Không lâu sau, thức ăn được mang lên, Giản Thù phải giữ dáng nên chỉ ăn mấy miếng đã buông đũa, rượu gạo cũng chỉ uống một ly nhỏ, trong chai còn thừa lại khá nhiều.

Cô không mời Phó Thời Lẫm uống vì đã biết anh không uống rượu, cũng không cần giả vờ khách sáo làm gì.

Thấy cô đặt đũa xuống, Phó Thời Lẫm thản nhiên hỏi: “Không ăn nữa à?”

“Ừm, diễn viên nữ cần giữ dáng mà, phải kiểm soát lượng thức ăn. Không sao đâu, anh cứ ăn đi, không cần để ý đến em.”

“Tần Khả Khả còn ăn nhiều hơn cô.”

Giản Thù hỏi: “Anh đã đi ăn với cô ta rồi sao?”

“Từng thấy ở đoàn phim một lần.”

Giản Thù cười: “Cô ta là nữ hoàng vận động, cứ vài ngày lại đến phòng thể thao tập, em thì không thích vận động nên chỉ có thể quản lý cái miệng mình thôi.”

Phó Thời Lẫm nói: “Như thế sức khỏe cô sẽ không tốt, dễ sinh bệnh.”

“Vậy hôm nào đó có thời gian thì đội trưởng Phó đưa em đi vận động cùng nhé?”

Câu nói của Giản Thù rất dễ khiến người khác hiểu lầm.

Cô vốn chỉ có ý miễn là cô và Phó Thời Lẫm ở riêng với nhau, thì vận động gì cũng không quan trọng.

Thế nên, dù sau khi nói ra cô cũng cảm thấy có chút không ổn, nhưng không đến mức xấu hổ.

Có điều, cô lại lập tức cảm thấy lúng lúng hơn một chút, vì Phó Thời Lẫm không đáp lại lời này của cô, làm cô cứ như đang diễn kịch một mình vậy.

Rõ ràng dưới sân khấu có người xem, nhưng cô lại chỉ có thể tự khép màn.

Cô khẽ ho khan, vừa mới uống một ngụm nước thì ngay lúc này Phó Thời Lẫm lại lên tiếng, giọng nói trầm thấp đều đều: “Với sức của cô bây giờ, làm một chút là khóc đấy.”

Giản Thù suýt thì phun hết nước trong miệng ra. Anh ấy vừa… nói cái gì thế?

Ấy vậy mà Phó Thời Lẫm ngồi ở bên kia vẫn giữ lưng thẳng như tháp bút, mặt nghiêm túc lạnh lùng, dáng vẻ như một chính nhân quân tử, gái ngồi trong lòng vẫn không hề có ý nghĩ xấu xa.

Cứ như thể, câu nói khiến người ta đỏ mặt xấu hổ khi nãy chỉ là ảo giác thôi vậy. Hãy vào webtruyenonlinez.com để đọc truyện nhanh hơn!

Giản Thù cảm thấy vành tai hơi nóng, lời nói nghẹn ở cổ họng, hoàn toàn không biết phải tiếp lời như thế nào.

May mà đúng lúc này, nhân viên phục vụ lại mang một quả táo nhỏ vào: “Đây là món tráng miệng nhà hàng tặng cho tất cả các cặp đôi hôm nay, mời quý khách thưởng thức.”

Quả táo nhỏ được đặt trên một cái đế thủy tinh, đã được cắt đôi rồi ghép lại với nhau, mang ngụ ý bình an, mỗi người một nửa.

Giản Thù nói cảm ơn, dùng dĩa xiên nửa quả bỏ vào miệng.

Không có hạt, ngọt vô cùng.

Sau khi nuốt xuống, Giản Thù cũng không ôm hi vọng Phó Thời Lẫm có thể ăn nốt nửa còn lại. Cô đứng lên nói: “Anh cứ từ từ ăn đi nhé, em vào nhà vệ sinh một lát.”

Phó Thời Lẫm ừ một tiếng.

Giản Thù bước vội vào nhà vệ sinh. Cô nhìn mình trong gương, hai má đã đỏ rực hết cả.

May mà nơi này mở điều hòa, không khí khá thoáng, bằng không cô đã mất hết mặt mũi rồi.

Cô vốc nước lạnh vã lên mặt mình, đợi đến khi sắc đỏ nhạt dần mới ra khỏi phòng vệ sinh.

Bàn của bọn họ đã được dọn xong. Cô đến quầy thu ngân, đối phương lại báo cho cô biết rằng bàn cô đã thanh toán xong, bạn trai cô đang đợi bên ngoài.

Giản Thù khẽ nở nụ cười, đi ra cửa.

Phó Thời Lẫm đang đứng ở lối đi hút thuốc.

Vóc dáng cao ráo của anh vẫn khiến cho người ta không thể rời mắt như vậy.

Giản Thù đến gần, dừng lại trước mặt anh: “Đội trưởng Phó, hôm nay vốn là em hẹn anh, nên để em mời mới phải chứ. Ngày mai anh rảnh không, để em mời bù?”

“Không cần.” Phó Thời Lẫm nhả một làn khói thuốc, nhìn cô qua ánh đèn nhàn nhạt mông lung.

Anh nhấn từng chữ một: “Chỉ đến đây thôi.”