Ảnh Đế Yêu Thầm

Chương 62




Nhà ăn mới của Lật Thanh khai trương, khách tới cổ động rất nhiều, cậu có để lại phòng chuyên dụng cho mấy người Chiêm Ngọc, bớt thời gian lại đây tiếp đón rồi lại tiếp tục bận.

Nhan Lạp với bạn mạt chược Lưu thái thái Trương thái thái đều đưa bằng hữu lại đây cổ động, vì cảm ơn các bà, trên đường Nhan Lạp còn đến phòng hai bà uống chút rượu.

Lúc ăn, Thẩm Tùng An gọi Chiêm Ngọc, biết cậu và ba mẹ ăn bên ngoài thì nhờ cậu chào hỏi ba vợ mẹ vợ rồi gác máy.

Mãi đến tối hơn mười giờ, Lật Thanh mới hết bận về phòng mấy người Chiêm Ngọc.

Nhan Lạp ngửi được mùi rượu dày trên người cậu, bảo cậu ăn vài thứ lót bụng, sau đó kêu người phục vụ bưng trà giải rượu lên.

Lật Thanh tửu lượng không kém, chỉ là hai loại rượu quậy với nhau làm đầu óc cậu có chút trầm, uống chén canh giải rượu cũng không được, chỉ có thể dựa vào ghế giảm bớt.

Lúc cậu thanh tỉnh một chút, bốn người cùng ra nhà ăn, Chiêm Hồng Viễn cùng Nhan Lạp về nhà trước, Chiêm Ngọc phụ trách đưa cậu về.

Lật Thanh vừa lên xe liền dựa vào lưng ghế nhắm mắt dưỡng thần, Chiêm Ngọc chọn nhạc thư giãn, sau đó lái chậm làm Lật Thanh có thể thoải mái một chút.

Tới bãi đỗ xe ngầm của tiểu khu, Chiêm Ngọc đánh thức Lật Thanh.

Ngủ hơn nửa giờ, hơn nữa tác dụng canh giải rượu trước đó phát huy tác dụng, Lật Thanh thấy thoải mái không ít, ngồi trên ghế phụ duỗi duỗi người, nói với Chiêm Ngọc: "Lần trước nhờ người từ H thị mua mứt trái cây, vẫn bận nên không có thời gian mang qua cho cậu, vừa lúc đêm nay cậu mang về đi."

H thị có tiếng mứt trái cây ngon, Chiêm Ngọc thích ăn ngọt, Lật Thanh bảo bằng hữu gửi một ít qua.

"Được." Chiêm Ngọc cười đồng ý, đẩy cửa xe xuống.

Hai người vào thang máy, Chiêm Ngọc nhắc tới muốn đi Yến Thành gặp người nhà Thẩm Tùng An, hỏi Lật Thanh có thời gian cùng qua.

Lật Thanh suy nghĩ một chút nói: "Hẳn không vấn đề, mọi người xác định thời gian nói cho tớ một tiếng, tớ an bài."

Chiêm Ngọc gật đầu: "Được."

Thang máy dừng ở tầng Lật Thanh ở, hai người ra thang máy đi đến cuối, Lật Thanh móc chìa khóa mở cửa, mới vừa đẩy ra một ánh đèn lộ ra, tay nắm then cửa dừng một chút.

Chỗ của cậu chỉ hai người có chìa khoá, một cái Chiêm Ngọc cầm, một cái là mẹ cậu cầm; Chiêm Ngọc lúc này ở bên cạnh cậu, vậy trong phòng chính là mẹ

Quả nhiên, cậu và Chiêm Ngọc vào phòng liền thấy Địch Lộ ngồi trên sô pha lật tạp chí thời trang.

Hôm nay Lật Thanh khai trương cửa hàng mới Địch Lộ không tới, Chiêm Ngọc vốn tưởng bà đi công tác, không nghĩ tới lại đụng chỗ này.

Địch Lộ như cũ cúi đầu lật tạp chí, tựa hồ không phát hiện bọn họ đã trở lại, hai người đứng cách bà 3m, muốn không phát hiện tuyệt không có khả năng.

Lật Thanh gọi một tiếng "Mẹ", Chiêm Ngọc cũng theo gọi một câu "Lộ Dì".

"Giờ mấy giờ rồi." Địch Lộ không ngẩng đầu, giọng lạnh nhạt hỏi.

Lật Thanh biết bà đây là muốn hưng sư vấn tội, đáy lòng cười nhạo một tiếng, lười biếng đáp: "11 giờ 45, sao nào, Địch tổng muốn đặt thời gian giới nghiêm hả?"

Cậu không chút để ý lại hơi mang châm chọc làm tay lật tạp chí của Địch Lộ ngừng lại, rốt cuộc buông tạp chí, ngẩng đầu nhìn qua: "Giọng con kiểu gì đấy?"

"Giọng bình thường." Lật Thanh nhún nhún vai, không muốn nhiều lời không có ý nghĩa với bà, quay đầu nói với Chiêm Ngọc, "Tiểu Ngọc đợi lát, tớ đưa đồ cho cậu."

Chiêm Ngọc muốn nói không nóng nảy, còn chưa mở miệng, Địch Lộ liền lạnh giọng mệnh lệnh với Lật Thanh xoay người lấy mứt trái cây: "Đứng lại."

Bước chân Lật Thanh dừng, nhìn Địch Lộ đứng lên sô pha, đêm nay cậu uống nhiều rượu, lúc này còn chút đau đầu, dần dần không kiên nhẫn với Địch Lộ, chỉ là đối phương dù sao cũng là mẹ mình, chỉ có thể nhẫn tính tình hỏi: "Bà còn chuyện gì? Nói một lần không được hả?"

Địch Lộ cau mày, dùng ánh mắt "Nhóc con không hiểu chuyện" nhìn Lật Thanh, giọng lãnh ngạnh: "Đây là thái độ nói chuyện với mẹ của con đó hả?"

"Chậc." Lật Thanh bị lời bà chọc cười, nói, "Địch tổng nói lời chê cười gì thế? Tôi nghĩ thái độ của bà cũng không giống người làm mẹ, hà tất nói tôi."

"Lật Thanh!" Địch Lộ như bị thái độ ác liệt chọc giận, buông tạp chí, nâng bước qua, giày cao gót đạp lên sàn nhà thanh âm tiếng vọng phòng khách.

Chiêm Ngọc lúc này mới phát hiện, bà không thèm đổi dép, trang dung cùng búi tóc cũng bảo trì, cho dù ở trong nhà Lật Thanh, bà như cũ võ trang hạng nặng.

Địch Lộ đến trước mặt Lật Thanh đứng yên, lạnh mặt chất vấn: "Mẹ nói trước 11 giờ phải về nhà, con xem lời mẹ như gió thổi qua tai hả?"

Lật Thanh như nghe được lời chê cười, mắt lộ ra châm chọc nhìn bà: "Trước 11 giờ phải về nhà, không ngủ đêm bên ngoài, không uống rượu ăn chơi, hoá ra bà định nuôi tôi như con gái thật hả? Nuôi mười mấy năm, sao bà chưa tỉnh lại đi? Tôi là con trai!"

Địch Lộ cả giận nói: "Lật Thanh! Con câm miệng cho mẹ!"

"Tôi không gọi Lật Thanh!" Trên mặt Lật Thanh cũng nổi lên tức giận, nhìn bà gằn từng chữ một mà nói, "Tôi gọi Lật Tân, Lật Thanh đã chết!"

"Nói hươu nói vượn cái gì?!"

Lật Thanh nói làm đồng tử Địch Lộ rụt một chút, sắc mặt trắng bệch, vung tay về phía Lật Thanh!

Chiêm Ngọc thấy thế, theo phản xạ chắn trước mặt Lật Thanh, ra tiếng nói: "Dì Lộ, dì bình tĩnh một chút!"

Tay Địch Lộ dừng giữa không trung, quát Chiêm Ngọc: "Cháu trách ra, tôi dạy con trai có quan hệ với cháu à!"

"Ha, bà còn biết tôi là con trai?" Lật Thanh cười lạnh nói, duỗi tay muốn đẩy Chiêm Ngọc, "Tiểu Ngọc cậu tránh ra."

Chiêm Ngọc hất tay cậu, không có tránh mà bảo vệ cậu ở đằng sau, banh mặt nói với Địch Lộ: "Làm một vãn bối, có lẽ cháu không nên nói như vậy, nhưng làm em Tân ca, cháu không thể không nói. Cháu kính dì là trưởng bối, mới gọi một tiếng dì Lộ, nhưng khi nói chuyện, người không có tư cách dạy cậu ấy nhất là dì đấy!"

Lời cậu không hề để mắt tới sắc mặt khó coi của Địch Lộ cũng không cho bà cơ hội nói chuyện cùng biện giải, tiếp tục nói: "Sơ trung năm 3, gia trưởng của Tân ca là mẹ cháu, hai ngày thi đại học là ba cháu chờ bên ngoài trường thi! Cậu ấy sốt cao 40 độ không lùi, hơn nửa đêm ở bệnh viện nửa chết nửa sống cũng là mẹ cháu ở bên! Dì có tư cách gì mà nói cậu ấy?!"

Nói xong lời cuối, giọng Chiêm Ngọc dần dần mang theo tức giận, kính xưng đều quên, một khắc này cậu bạo phát bất mãn và giận dữ toàn bộ từ trước tới nay với Địch Lộ, từng chữ làm người ta đau thấu tâm: "Bà mất một con gái liền buộc con trai thành thế phẩm, để cậu ấy lấy thân phận Lật Thanh tồn tại, bà cho rằng bộ dáng này con gái bà sẽ trở lại à? Bà sai rồi! Trên thực tế bà mất cả con trai, bà chỉ có hai bàn tay trắng!"

"Câm miệng!!"

Địch Lộ thất thanh tức giận, đột nhiên không kịp phòng ngừa bị chọc trúng vết sẹo kiệng kị nhất đáy lòng, làm dáng vẻ bình tĩnh ngày thường mất hết, dưới cơn giận dùng sức vung tay về phía Chiêm Ngọc.

Lật Thanh tay mắt lanh lẹ nắm cổ tay bà, ra tiếng nói: "Đủ rồi?"

"Buông tay!" Địch Lộ dùng sức ném tay Lật Thanh, động tác quá lớn làm búi tóc đằng sau bung ra, rối tung trên vai, cả người có vẻ chật vật.

Lật Thanh kéo Chiêm Ngọc về phía sau, nhìn ánh mắt oán hận hàm răng cắn chặt của Địch Lộ, không khỏi sửng sốt.

—— Vì cái gì không phải mày chết?!

Bên tai Lật Thanh bỗng vang lên lời chất vấn giống hệt năm đó của Địch Lộ, đột nhiên thấy thực buồn cười, cũng thực mỏi mệt.

Trên thế giới này, Địch Lộ hẳn là người thân nhất của cậu, mà cậu và bà sống như kẻ thù.

"Bà đi thôi." Lật Thanh nhẹ giọng nói, thu ánh mắt, thái độ trở nên xa cách, "Nếu bà không muốn Lật Thanh biến mất."

Thân thể Địch Lộ chấn động, không dám tin nhìn cậu.

Lật Thanh mặt không biểu tình đối diện bà, Địch Lộ đứng tại chỗ trong chốc lát, chậm rãi bình phục cảm xúc, về sô pha bên kia, cầm túi xách rời đi.

Lúc rời đi, bà thẳng lưng, dáng vẻ đoan trang, tựa hồ lại khôi phục bộ dạng sấm rền gió cuốn của Địch tổng.

Lật Thanh cũng sớm thành thói quen, có thể làm bà thất thố, chỉ có em gái song sinh qua đời nhiều năm do tai nạn.

Trong phòng chỉ còn lại Chiêm Ngọc cùng Lật Thanh, Lật Thanh như không có việc gì lấy mứt trái cây đưa Chiêm Ngọc nói: "Thời gian chậm chút, cậu lái xe chú ý an toàn."

Chiêm Ngọc không nhận mứt trái cây, mà gọi một tiếng: "Tân ca......"

"Gọi giống trước kia đi." Lật Thanh nói, "Đều nhiều năm Lật Thanh rồi, Lật Tân sớm không có."

Chiêm Ngọc nghe cậu nói vậy, trong lòng đau xót: "Tớ ở lại với cậu."

"Làm cái gì?" Lật Thanh cười một cái, đặt thùng mứt trái cây vào tay cậu, "Tớ không có việc gì, cậu sớm trở về đi."

Chiêm Ngọc còn muốn nói cái gì, Lật Thanh lại nói: "Tớ muốn một mình yên lặng một chút, nghe anh, trở về đi."

Chiêm Ngọc nhìn đáy mắt Lật Thanh mỏi mệt cùng thỉnh cầu, lời muốn ở lại nuốt về, gật đầu nói: "Tớ đi về, có việc tùy thời gọi qua, đừng uống rượu."

Lật Thanh đồng ý: "Đã biết, đừng lo lắng."

Chiêm Ngọc đi rồi, Lật Thanh đến bên giá rượu lấy hai bình rượu cùng một cái chén, mới vừa trở lại sô pha ngồi xuống liền nhận được điện thoại tới từ Thi Minh.

Lật Thanh một bên mở rượu, một bên hỏi: "Lại đây uống rượu sao?"

Cậu rót nửa ly, không quên lời dặn của Chiêm Ngọc.

Mà Chiêm Ngọc từ trong nhà cậu ra tới, đặt mứt trái cây trên xe, không vội lái xe mà móc di động ra xem.

Vừa rồi ở nhà Lật Thanh di động trong túi rung vài lần, chỉ ngại Địch Lộ ở đây, không kịp lấy ra xem.

WeChat có tin Thẩm Tùng An gửi lại, anh rep tin Chiêm Ngọc gửi qua, mãi đến khi kết thúc việc anh mới rep.

Có 10 tin, Chiêm Ngọc cân nhắc Thẩm Tùng An kết thúc công việc phim trường về khách sạn cũng không nhanh như vậy, liền trực tiếp gọi điện qua.

Cơ hồ 1s bên kia đã nghe, giọng Thẩm Tùng An truyền đến: "Tiểu Ngọc, sao còn chưa ngủ?"

Chiêm Ngọc đeo tai nghe Bluetooth, một bên khởi động xe, một bên nói: "Mới từ nhà Thanh Thanh ra, sao hôm nay mọi người kết thúc muộn thế?"

"Hôm nay diễn làm chậm thời gian, tối mai khởi công." Thẩm Tùng An nghe tiếng xe khởi động, sợ ảnh hưởng cậu lái xe, cũng không nhiều lời, dặn dò cậu trên đường cẩn thận, về nhà báo bình an liền gác máy.

Ban đêm xe không nhiều lắm, Chiêm Ngọc mất hai mươi phút về nhà.

Nhan Lạp Chiêm Hồng Viễn chưa nghỉ ngơi, ở phòng khách chờ cậu, thấy cậu đã trở lại mới yên tâm lên lầu.

Chiêm Ngọc nhắn tin cho Thẩm Tùng An cùng Lật Thanh, nhận được lời rep của họ thì cầm quần áo đi tắm rửa.

Tắm rửa xong đi ra, cậu và Thẩm Tùng An nói ngủ ngon mới tắt đèn ngủ.

Sáng hôm sau, Chiêm Ngọc rửa mặt xong xuống lầu, hôm nay 10 giờ có tiết, cậu cần đi trường học một chuyến.

Lúc cậu xuống lầu vừa lúc đụng ba mẹ từ phòng ra, ba người cùng xuống lầu. Lúc ăn điện thoại Chiêm Ngọc vang lên, là trợ lý Tiểu Chu của cậu.

Lúc này 8 giờ sáng, Chiêm Ngọc kỳ quái sao giờ này cô lại gọi mình, ấn nghe còn chưa mở miệng, liền nghe tiếng gào của Tiểu Chu: "Tiểu Ngọc!! Thẩm ca có bạn gái phải không?! Anh có quan hệ tốt với Thẩm ca, anh gặp qua chưa?"

Bạn gái?

Chiêm Ngọc theo bản năng nói: "Không có......"

"Thế dấu răng ở bả vai anh ấy là gì?!!"

"Dấu răng gì?" Chiêm Ngọc ngừng đũa, "Em nói gì thế? Bạn gái từ đâu ra?"

"Anh nhìn hot search! Lát nữa em gọi lại!"

Tiểu Chu nói rồi gác máy, Chiêm Ngọc không hiểu được, click mở Weibo.

Cậu vừa vào Weibo thì thấy hot search, mà hot search đứng đầu có tên Thẩm Tùng An, đằng sau gán hot.

# Thẩm Tùng An dấu răng #【hot】

Chiêm Ngọc mang theo nghi hoặc click mở hot search, có một tấm ảnh xuất hiện đầu tiên trên Weibo.

Trong ảnh chụp nửa người trên Thẩm Tùng An mặc áo chống đạn màu đen, nửa người dưới mặc quần thâm sắc, bối cảnh là hiện trường quay 《 Con đường cuối cùng 》.

Trong ảnh chụp, bên trái bả vai Thẩm Tùng An có một dấu răng nhàn nhạt.

Chiêm Ngọc nhìn dấu răng kia, cả người ngây ngẩn, chiếc đũa trong tay rớt tới mặt bàn.

Cậu nhận ra dấu răng kia, đó là tối hôm trước lúc cậu không nổi cắn trên vai Thẩm Tùng An.

Lúc này, di động Chiêm Hồng Viễn cũng vang lên, ông thấy tên trợ lý, tưởng có việc báo, tùy tay ấn nghe: "Chuyện gì?"

Trợ lý nói: "Chiêm đổng, Thẩm Tùng An tiên sinh lại lên hot search, hình như nói là có bạn gái."

"Lại lên hot search?!!" Chiêm Hồng Viễn đứng bật dậy, tức muốn hộc máu mà nói, "Thẩm Tùng An thằng nhãi này nháo ghê quá vậy, có thể để ta nghỉ ngơi một chút hay không?!!"

Lời ông vừa ra, liền phát hiện Chiêm Ngọc Nhan Lạp đồng thời nhìn mình, mà động tác quá lớn vừa rồi của ông không cẩn thận đụng tới loa, thanh âm trợ lý rõ ràng từ di động truyền ra: "Chiêm đổng, hot search hôm nay còn muốn gạt sao? Đã bị kéo tới vị trí đầu rồi."

Trong nháy mắt, không khí nhà ăn có chút xấu hổ.

Chiêm Ngọc cùng Nhan Lạp không hẹn mà cùng "Oa", như rõ cái gì đó, liếc mắt nhìn nhau.

"......" Chiêm Hồng Viễn cầm di động, gân xanh nhảy, biểu tình một lời khó nói hết.

"Chiêm đổng, gạt sao?" Trợ lý lại hỏi một lần.

Chiêm Hồng Viễn: "......"

Gạt cái gì mà gạt, tôi gạt cậu trước ấy!!!