"Chiêm thị minh ngọc" bốn chữ này, từ lúc Chiêm Ngọc 14 thi đấu đàn violon quốc tế ở Nạp Tư một khúc thành danh, cũng thành danh hiệu của cậu.
Chiêm Ngọc nghe rất nhiều người dùng giọng bất đồng nói danh hiệu này, có tự hào, khen, hâm mộ, ghen ghét, châm chọc, duy độc không có như Thẩm Tùng An, dùng một loại giọng cực kỳ quý trọng cùng may mắn gọi.
Thái độ Thẩm Tùng An làm cậu cảm thấy, mình là ngôi sao Thẩm Tùng An chờ mong đã lâu, anh truy đuổi hồi lâu, hiện giờ rốt cuộc rơi vào trong ngực anh.
Trái tim ức chế không được mà kinh hoàng, Chiêm Ngọc đặt di động trên sô pha, không nhìn đôi mắt làm người động dung của Thẩm Tùng An, khóe môi nhịn không được nhếch cao cao, mặt chôn vào ôm gối.
Cameras đột nhiên đen, Thẩm Tùng An cũng không thấy kinh ngạc, càng không ra tiếng dò hỏi, hai người như tâm hữu linh tê ai cũng không mở miệng, hưởng thụ giờ khắc ấm áp an tĩnh.
Sau một lúc lâu, Chiêm Ngọc mới nâng mặt khỏi gối ôm, một lần nữa cầm lấy di động.
Làn da cậu trắng, chỉ cần có chút đỏ mặt đều phi thường dễ nhìn ra, ôm gối chôn một hồi lâu cũng không áp xuống mạt đỏ kia. Nhìn mình trong video, cậu ho nhẹ một chút, tận lực dùng một loại giọng nói chuyện phiếm: "Máy sưởi trong nhà quá nóng, Thẩm ca, T thị bên kia nóng sao?"
Thẩm Tùng An lúc trước lấy câu "Máy sưởi quá nóng" có lệ với anh cả nhà mình, hiện tại lại bị Chiêm Ngọc lấy tới có lệ mình, không khỏi thấy buồn cười, bất quá anh không biểu hiện ra ngoài, mà theo Chiêm Ngọc nói: "Rất nóng, bên này ban ngày cực nóng 25 độ."
T thị là vùng duyên hải thành thị, cho dù mùa đông khí hậu cũng ấm áp, hiện giờ đã tuần cuối tháng 11 mà trên đường cái còn rất nhiều người mặc áo tay ngắn.
Chiêm Ngọc sợ lạnh, nghe T thị bên kia độ ấm cao, trong giọng nói không khỏi hâm mộ: "Đông ấm thật tốt."
"Ừ." Thẩm Tùng An cười nói, "Cho nên em chừng nào thì lại đây thăm ban?"
Trước đó Nhan Lạp có nói qua tới thăm ban Thẩm Tùng An, Chiêm Ngọc cũng đồng ý, nhưng Thẩm Tùng An sáng nay mới vừa đi, buổi tối liền hỏi khi nào cậu qua thăm ban, làm cậu nhịn không được bật cười, suy nghĩ một chút, nói: "Em sắp xếp thời gian cuối tuần, cùng mẹ qua đó."
"Được, trước lúc tới nhớ bảo anh." Thẩm Tùng An nói, nhớ tới Weibo cậu ấn like không khỏi hảo tâm mà nhắc nhở, "Đúng rồi, em có cần nhìn Weibo của mình không?"
Đề tài xoay chuyển quá nhanh, Chiêm Ngọc có chút khó hiểu: "Weibo?"
Thẩm Tùng An không nói thẳng mà là chụp cửa sổ nói chuyện share lại: "Anh share cho em."
Chiêm Ngọc lòng có nghi hoặc, mở cửa sổ thu nhỏ video, click mở ảnh Thẩm Tùng An gửi, thấy nội dung, cả người như bị sét đánh.
Thẩm Tùng An share trang chủ Weibo, trên có like Weibo, đúng là đồng nghiệp văn ao nước nóng mà không lâu trước đây cậu nhìn.
Lúc cậu ngơ ra, giọng Thẩm Tùng An mang cười truyền tới: "Anh thấy em sai rồi, em muốn không...... Ừ, hủy nó trước?"
Lấy hiểu biết của Thẩm Tùng An với Chiêm Ngọc, Chiêm Ngọc không có khả năng sẽ tìm tiểu thuyết như vậy tới xem, càng không thể có chuyện sau khi xem thì ấn like, cho nên anh suy đoán Chiêm Ngọc hẳn là trượt tay ấn sai sai rồi.
Thẩm Tùng An nói làm đầu Chiêm Ngọc "Ong ——" một tiếng vang lớn, đỏ ửng đã biến mất không sai biệt lắm lại lần nữa từ cổ bò đến trên mặt, phản ứng thứ nhất chính là cắt call video với Thẩm Tùng An, sau đó lập tức lui WeChat mở Weibo.
Vừa bước là tới Weibo, cậu phát hiện giao diện ấn like đồng nghiệp văn ao nước nóng của cậu với Thẩm Tùng An, hẳn là buổi chiều click mở không cẩn thận ấn đến, lúc ấy cậu không chú ý, không nghĩ tới thế mà bị Thẩm Tùng An thấy được.
"...... Trời."
Huỷ like xong, Chiêm Ngọc dùng gối ôm che mặt, cả người ngã vào trên sô pha, sống không còn gì luyến tiếc.
Cậu nghĩ đến Thẩm Tùng An nhìn thấy truyện 18+ trên Weibo mình. Truyện cấm dành cho người lớn đó, tâm muốn chết đều có, không biết Thẩm Tùng An sẽ nghĩ thế nào, có thể thấy mình không biết xấu hổ, thấy mình ngầm ý dâm anh.
Điện thoại rung lên, nhắc có tin mới, Chiêm Ngọc suy đoán hẳn là Thẩm Tùng An gửi lại đây, nhưng cậu không để ý đến. Vừa mới còn nghĩ tìm thời gian đi T thị thăm ban Thẩm Tùng An, hiện tại đừng nói thăm ban, dù tin của Thẩm Tùng An cậu đều không muốn nhận.
Thật quá mất mặt!
Chiêm Ngọc thấy mình hẳn giải thích một chút, nhưng giải thích vấn đề này thế nào, tuy mình thật sự không có xem, nhưng Thẩm Tùng An tin mới được.
Thẩm Tùng An bên kia có lẽ thấy cậu lâu không rep lại, đổi thành gọi điện lại đây.
Chiêm Ngọc nhìn tên trên màn hình, rối rắm một hồi lâu mới nhận điện, tiếng Thẩm Tùng An truyền đến: "Tiểu Ngọc, tức giận hả?"
Chiêm Ngọc không nói gì, Thẩm Tùng An lại như biết trong lòng cậu suy nghĩ cái gì, lại lặp lại một lần: "Anh thấy hẳn là em ấn sai, cho nên nhắc nhở em một tiếng, thật sự không có ý chê cười em, đừng nóng giận, nhé?"
Nghe anh thấp giọng nhu hòa an ủi, trong lòng Chiêm Ngọc không hiểu sao sinh ra một chút ủy khuất, giọng rầu rĩ mà nói: "Em không có xem."
"Ừ." Thẩm Tùng An cười đáp, "Không có xem, anh biết."
Chiêm Ngọc nói tiếp: "Anh cũng không được xem."
"Ừ." Thẩm Tùng An biết nghe lời phải, "Anh cũng không có xem."
Anh nói quá thuận miệng, Chiêm Ngọc trầm mặc một chút, nhỏ giọng nói hai chữ: "Kẻ lừa đảo."
Di động bên kia truyền đến tiếng cười nhẹ của Thẩm Tùng An, thanh âm kia đê đê trầm trầm, như vọng lại trong ngực, thập phần vui sướng.
Chiêm Ngọc nghe bên tai hơi hơi tê dại, phảng phất đối phương ở bên người, cậu rụt rụt cổ, nhịn không được ra tiếng nói: "Anh đừng cười."
Thẩm Tùng An: "Ừ."
Một tiếng "Ừ" kỳ thật còn mang theo ý cười không nín được, nhưng Chiêm Ngọc thấy mình không thể nghiêm khắc như vậy, cũng không có lại tiếp tục ngăn anh, mang theo giận dỗi: "Em muốn đi ngủ, anh cũng nghỉ ngơi đi."
Cậu nói xong không đợi Thẩm Tùng An phản ứng, tự gác máy, sau khi tắt mới thấy mình quá vô cớ gây rối, lại click mở WeChat, nhắn cho Thẩm Tùng An "Ngủ ngon".
Thẩm Tùng An thu được tin, ý cười trên khóe môi dần dần gia tăng, dựa trên đầu giường, rep lại.
Thu được tin của anh, Chiêm Ngọc lúc này mới từ sô pha đứng dậy tắt đèn đi ngủ.
Đồng nghiệp ao nước nóng kia, cậu nằm xuống nửa giờ cũng không hề buồn ngủ, chiếm cứ trong lòng cậu tất cả đều là truyện người lớn buổi chiều vừa làm cậu kinh lại thẹn.
Dĩ vãng cậu đối loại truyện người lớn cũng không có hứng thú gì, nhưng dưới tình huống vai chính là mình và bạn trai, nội tâm cậu không tự chủ được có chút tò mò.
Một chút tò mò như cọng lông vũ, quét qua lại đầu tim cậu làm cậu lăn lộn trên giường hồi lâu, rốt cuộc nhịn không được duỗi tay cầm di động trên tủ đầu giường lại đây, sau đó rúc vào chăn.
...... Tôi tò mò cho nên xem một chút.
Chiêm Ngọc nói như vậy, một bên tẩy não một bên mở Weibo, tìm được đồng nghiệp ao nước nóng kia.
Mười phút sau......
Di động màu trắng bị ném ra, người trong chăn thật lâu không động.
Sáng sớm hôm sau, Nhan Lạp phát hiện dưới mắt Chiêm Ngọc có chút nhàn nhạt màu xanh lá, như quầng thâm mắt thức đêm tạo thành, quan tâm: "Tiểu Ngọc sao có quầng thâm mắt thế kia? Tối hôm qua ngủ không ngon sao?"
Chiêm Ngọc há nói là ngủ không ngon, quả thực chính là không ngủ, cậu nhìn truyện người lớn về mình cùng Thẩm Tùng An, mất ngủ đến quá nửa đêm, thật vất vả ngủ rồi lại mộng giấc mơ khoa mở miệng nổi, mộng tỉnh dứt khoát trợn mắt tới hừng đông.
Đối diện ánh mắt ba với mẹ quan tâm, cậu duỗi tay bưng sữa đậu nành trong tầm tay uống một ngụm, che dấu nội tâm chột dạ nho nhỏ, lúc này mới nói: "Có chút mất ngủ, không vấn đề gì đâu ạ."
"Mất ngủ?" Nhan Lạp lập tức hỏi, "Là áp lực quá lớn sao? Gần nhất luyện đàn quá thường xuyên hả?"
"Không cần áp lực quá lớn, thả lỏng một chút." Chiêm Hồng Viễn cũng ở bên cạnh nói.
Chiêm Ngọc thấy ba mẹ lộ vẻ khăn trương khi cậu nói mất ngủ, vội vàng giải thích: "Là hôm trước ngủ quá nhiều, con điều chỉnh một chút thì tốt rồi, hai người không cần lo lắng."
Nghe cậu nói vậy, Nhan Lạp cùng Chiêm Hồng Viễn mới hơi yên lòng, cũng không quên phân phó dì Thư buổi tối ngao canh an thần.
Chiêm Ngọc sáng nay có tiết, ăn bữa sáng rồi ra cửa.
Lần trước Thẩm Tùng An xuất hiện ở tiệc tối trường tặng hoa cho cậu, hiệu ứng rất mạng, hiện tại cơ hồ toàn giáo đều biết cậu với Thẩm Tùng An có quan hệ tốt, trên diễn đàn vườn trường thậm chí còn có card của cậu với Thẩm Tùng An.
《 Bài ca dạy Thanh Xuân 》 còn chưa đóng máy, hôm nay đoàn phim cũng quay ở trước, Chiêm Ngọc học xong, tới hiện trường quay.
Vừa đến địa điểm quay, Chiêm Ngọc tới gần liền nghe tiếng Thi Minh: "Trạm vị! Trạm vị! Quay hơn nửa bộ phim rồi sao không tiến bộ chút nào, kỹ xảo như vậy còn muốn tôi dạy cô? Huấn luyện hoa râm hả?!"
Sau khi anh ta nói xong là tiếng nữ liên thanh xin lỗi rất áy náy, Chiêm Ngọc nghe ra là tiếng nữ chính, cô mới vừa nói xong, tiếng Lâm Duệ Hàm cũng theo vang lên: "Thi đạo ngượng ngùng, cô ấy có chút khẩn trương, tôi......"
"Cậu cái gì hả?!" Thi Minh đánh gãy lời cậu ta nói, "Cậu cho rằng cậu tốt hơn nơi nào? Hai người muốn tôi tức chết hả!"
Chiêm Ngọc nhìn Thi Minh buông cây quạt nhỏ trong tay, trực tiếp đi qua bên Lâm Duệ Hàm cùng nữ chính chỉ dẫn, trường hợp như vậy trước kia cạu ở đoàn phim xem qua không ít, không nghĩ tới hiện tại vẫn vậy.
Bất quá Thi Minh tuy miệng không khách khí, nhưng đối với Lâm Duệ Hàm cùng nữ chủ không tồi, thường xuyên giảng diễn cho hai người.
Chiêm Ngọc chỉ đứng bên cạnh xem mà thôi, không tính quấy rầy bọn họ, nhìn trong chốc lát, cậu nghĩ tới Thẩm Tùng An.
Cậu không hiểu đóng phim, chỉ xem hiện trường quay phim duy nhất chính là bộ phim bài ca dạy thanh xuân này của Thi Minh, lúc này nhìn bọn Lâm Duệ Hàm, trong lòng cậu không khỏi tò mò Thẩm Tùng An bên kia quay sẽ cảnh tượng gì.
Cậu rất muốn qua xem.
Chỉ là cuối tuần này cậu hẹn lão sư xem bài mới, ngày thường lại cần đi học, muốn đi T thị chỉ có thể sau thứ sáu tuần sau.
Hôm nay mới thứ ba, cách thứ sáu tuần sau 9 ngày.
Nghĩ tới, trong lòng Chiêm Ngọc đột nhiên có chút không dễ chịu, cũng không hứng thú tiếp tục xem bọn Lâm Duệ Hàm quay, xoay người rời đi.
......
Thẩm Tùng An tiến tổ liền bắt đầu trở nên bận rộn, có đôi khi kết thúc công việc quá muộn, anh sợ Chiêm Ngọc nghỉ ngơi không đủ nên không gọi cậu, chỉ có thể chờ sáng sớm ngày hôm sau liên hệ Chiêm Ngọc.
Nháy mắt, anh ở T thị ngây người mười ngày, nhận được tin Chiêm Ngọc nói tối nay đến T thị, cả người từ trên ghế đứng lên.
Đạo diễn đang cùng anh nói chuyện phiếm bị hành động này làm hoảng sợ, khẩn trương hỏi: "Làm sao vậy?!"
Thẩm Tùng An bất động thanh sắc nhìn tin Chiêm Ngọc gửi lại một lần, sau đó nói với đạo diễn: "Chu đạo, mấy ngày này quay hẳn mọi người cũng vất vả, tối nay sớm tan ca một chút đi."
Chu đạo là người yêu cầu phi thường khắc nghiệt, thường xuyên vì theo đuổi hoàn mỹ mà quay đi quay lại một cảnh, 《 Con đường cuối cùng 》 từ lúc bắt đầu quay đến nay mọi người xác thật tương đối vất vả, nghe Thẩm Tùng An nói như vậy, ông liền đồng ý: "Ừ, đêm nay kết thúc trước 9 giờ."
Chiêm Ngọc đáp chuyến bay 7 rưỡi, từ sân bay đến khách sạn cũng còn một chặng đường, Thẩm Tùng An tính toán trong lòng thời gian hơn kém, gật đầu với đạo diễn.
Lúc sau anh chuyển tin cho Trương Kỳ, bảo cậu ta tối nay thay mình đón Chiêm Ngọc cùng Nhan Lạp.
Trương Kỳ đồng ý, tới thời gian liền chạy đến sân bay đón người.
Chiêm Ngọc cùng Nhan Lạp ở trên máy bay ăn bữa tối rồi, Trương Kỳ đưa người về khách sạn, lúc lên tầng đưa cho mỗi người một tấm thẻ nói: "Thẩm ca đợi chút là về, Tiểu Ngọc lão sư mọi người nghỉ ngơi trước một chút."
Nhan Lạp cảm ơn Trương Kỳ, về phòng trước, đi máy bay ba tiếng lại thêm ngồi xe 2 tiếng, bà cần nghỉ ngơi một chút.
Chiêm Ngọc cầm thẻ phòng chuẩn bị mở cửa, Trương Kỳ ở bên cạnh nói: "Tiểu Ngọc lão sư, Thẩm ca ở cách vách."
Chiêm Ngọc nghe vậy, mặt lộ vẻ ngoài ý muốn nhìn về phía cậu ta, cậu nhớ rõ vừa rồi lúc lấy thẻ đã "Đầy khách", sao mình lại trùng hợp ở cạnh phòng Thẩm Tùng An?
"Thẩm ca vừa tới liền đặt." Trương Kỳ thấp giọng giải thích, "Chờ cậu đến thăm ban, không phải cậu đã tới sao."
Chiêm Ngọc: "......"
Lúc này điện thoại trong túi rung, cậu một bên mở cửa, một bên bắt máy: "Thẩm ca."
"Đến khách sạn chưa?" Thẩm Tùng An ở bên kia hỏi.
"Vừa đến." Chiêm Ngọc mở cửa vào phòng, quay đầu lại nhìn về phía Trương Kỳ, dùng ánh mắt dò hỏi cậu ta có muốn vào.
Trương Kỳ lắc đầu, dùng hai ngón tay làm một động tác "Đi", tỏ vẻ mình phải về đoàn phim, Chiêm Ngọc cũng không giữ, gật đầu đóng cửa phòng.
Thẩm Tùng An trò chuyện thực ngắn, chỉ nói mình nửa giờ sau về liền gác máy.
Chiêm Ngọc biết anh vội đóng phim, cũng không để ý, đặt hành lý, cởi áo khoác treo một bên, mở TV vừa xem vừa chờ.
Qua hơn nửa giờ, cửa phòng có tiếng gõ, Chiêm Ngọc đứng dậy nhìn qua mắt mèo.
Người ngoài cửa mặc áo hoodie liền mũ màu đen, đội mũ to rộng, đeo khẩu trang làm người không thấy rõ ngũ quan, nhưng Chiêm Ngọc biết là Thẩm Tùng An đã trở lại.
Cậu tháo khoá chống trộm, mở cửa cho đối phương vào rồi đóng lại.
"Cùm cụp" một tiếng, cửa mới vừa đóng lại, cậu đã bị Thẩm Tùng An đè lên ván cửa, ngay sau đó trên môi rơi xuống một nụ hôn cách khẩu trang.
Nụ hôn này vừa chạm liền tách ra, Thẩm Tùng An không buông Chiêm Ngọc, anh duỗi tay kéo mũ xuống, theo ánh đèn huyền quan đối diện Chiêm Ngọc.
Chiêm Ngọc hơi ngửa đầu nhìn anh, tầm mắt dừng ở hai mắt thâm tình lưu luyến lộ ra ngoài của anh, tiếp theo là sườn mũi cao thẳng, cuối cùng duỗi tay tháo khẩu trang của anh.
Nháy mắt, Thẩm Tùng An lại hôn lần nữa.
Lúc này hôn như mưa rền gió dữ, mang theo tương tư phân cách mười ngày, Chiêm Ngọc chỉ thấy môi đều bị Thẩm Tùng An hút tê rần, đầu lưỡi cũng bị anh giảo đến không biết đặt nơi nào mới tốt.
"Ô......"
Nhân lúc kéo khoảng cách để thở, đôi tay cậu để trước ngực Thẩm Tùng An, thở hổn hển hàm hồ: "Em...... Không thở nổi......"
Thẩm Tùng An lại không chịu buông tha cậu, một tay giữ vòng eo, một bên hôn cậu, một bên thấp giọng nói: "Anh hôn trong chốc lát."
Chiêm Ngọc chỉ có thể sửa thành ôm, đôi tay ôm cổ anh, ngoan ngoãn làm anh hôn đủ.
Hồi lâu, Thẩm Tùng An mới bỏ qua, ôm Chiêm Ngọc bị hôn đến hai chân nhũn ra dựa vào ván cửa, thân mật dùng chóp mũi cọ tai Chiêm Ngọc, sủng nịch gọi: "Bảo bảo."
Nguyên bản não Chiêm Ngọc bị ăn hôn đến vựng, nghe đến hai chữ này nháy mắt thanh tỉnh lại.
Trong truyện người lớn ao nước nóng, Thẩm Tùng An cũng gọi cậu như vậy!