Sự việc đến nước này Trịnh Diệc Vi cũng không thể tự lừa mình dối người. Cùng một dạng như vậy nhưng tại sao hắn đối với Tiêu Diệp, Bạch Chí Lăng thì không sao còn với Tiềm Vũ lại có cảm giác bất thường?
Đây cũng không phải vấn đề thân thể có đói khát hay không.
Hắn giống như bị trúng bùa mê độc dược của Tiềm Vũ, vừa nhìn thấy cậu liền hưng phấn, không thấy cậu thì sẽ khó chịu.
Chuyện này thật quá kỳ lạ, không thể cứ tiếp tục như vậy!
Hắn không phải Gay, hắn thích phụ nữ…
Trên đường ngồi máy bay trở lại đảo, Trịnh Diệc Vi vẫn luôn nhắm mắt không nói chuyện với Tiềm Vũ, sau khi lên đảo cũng cố tình né tránh hạn chế trao đổi cùng cậu.
Tiềm Vũ nhạy cảm rất nhanh nhận ra sự thay đổi của hắn, cậu một mặt vì Trịnh Diệc Vi đã có chút động tình với mình mà tỏ ra vui sướng, một mặt lại vì thái độ trốn tránh của hắn mà cảm thấy mất mát.
Cậu có thể cảm giác được Trịnh Diệc Vi thích cậu, nhưng… có phải loại thích kia hay không thì cậu không xác định.
Cậu biết muốn thay đổi tính hướng hơn hai mươi năm của một người là chuyện rất khó khăn, cho dù Trịnh Diệc Vi thực sự đối với cậu có cảm giác thì hắn cũng sẽ không tình nguyện thừa nhận, khả năng bọn họ đến được với nhau là rất thấp.
Hai người đều có tâm sự nặng nề, bầu không khí bỗng trở nên kỳ lạ, nhưng may mắn là không ảnh hưởng đến quá trình quay phim.
Mấy cảnh cuối diễn ra vô cùng thuận lợi, sau khi quay xong đoạn Du Tu và Minh Triệt tựa lưng vào nhau rồi yên lặng rời đi, Lục Nhậm lớn tiếng hô ‘cắt’, mọi người đều reo hò chúc mừng bộ phim đã bước vào công đoạn đóng máy.
Ăn cơm trưa xong mọi người trong đoàn bắt đầu chuẩn bị thu dọn hành lý rời khỏi đảo trước khi bão tố ập đến.
Đến lúc phải đi thì mọi người lại bắt đầu lưu luyến, sôi nổi lấy máy ảnh ra chụp hình lưu niệm.
Tiểu Mật cầm máy ảnh chạy khắp nơi tìm người chụp chung, cuối cùng lôi kéo cả Trịnh Diệc Vi, Tiềm Vũ và Eric. “Tiềm thiếu, cùng chụp một tấm đi!”
Tiềm Vũ nhìn Trịnh Diệc Vi.
Trịnh Diệc Vi mỉm cười. “Tiềm thiếu hãy giúp con bé toại nguyện đi!”
Tiềm Vũ gật đầu.
Tiểu Mật vui vẻ đem máy ảnh đưa cho Eric, tay trái kéo Trịnh Diệc Vi, tay phải kéo Tiềm Vũ, lộ ra nụ cười rạng rỡ đứng trước ống kính hô to. “Cười lên ~”
Tiểu Mật lấy tấm ảnh vừa chụp lắc lắc cho mau khô sau đó nhìn thoáng qua rồi bất mãn nói. “Anh, Tiềm thiếu, hai người sao lại không cười? Em mặc kệ, em muốn chụp lại tấm khác!”
“Được!” Tiềm Vũ vô thưởng vô phạt nói.
Trịnh Diệc Vi bất đắc dĩ đành phải nghe theo Tiểu Mật nhoẻn miệng cười.
Tấm hình này Tiềm Vũ cũng cười, Tiểu Mật hài lòng gật đầu, Eric lại gần xem thử cũng gật gù khen đẹp. Tiểu Mật giơ tấm hình lên hỏi. “Tấm này tặng cho hai người, ai sẽ giữ?”
Trịnh Diệc Vi nhìn Tiềm Vũ. “Cậu giữ đi!”
Tiềm Vũ cầm lấy, cúi đầu ngắm nghía một chút sau đó đưa cho Eric bảo quản.
“Anh, Tiềm thiếu, hai người có muốn chụp chung một tấm không?” Tiểu Mật lắc lắc máy ảnh hỏi.
Trịnh Diệc Vi và Tiềm Vũ đồng thời nhìn nhau, Tiềm Vũ cố gắng bày ra vẻ mặt bình tĩnh nhưng đôi mắt lại không tự chủ mà nhìn chằm chằm Trịnh Diệc Vi. Trịnh Diệc Vi muốn nói không cần, dù gì sắp tới cũng phải chụp ảnh tuyên truyền cùng nhau, nhưng nhìn thấy ánh mắt Tiềm Vũ như vậy, lời cự tuyệt cũng không cách nào thốt ra khỏi miệng.
Hai người sóng vai đứng dưới một tàng cây, Tiểu Mật vừa cầm máy ảnh điều chỉnh góc độ vừa ra lệnh. “Hai người đứng gần chút nữa, cười tươi lên, lại gần thêm chút nữa ~”
Tách_
Tấm ảnh này so với hai tấm trước đẹp hơn rất nhiều, bầu trời trong vắt không một áng mây, nước biển xanh thăm thẳm, hai chàng trai ngoại hình nổi bật đứng bên cạnh nhau dưới tàng cây nở nụ cười rạng rỡ, gió khẽ lướt qua làn tóc, nắng nhuộm vàng lên thân thể, hình ảnh thật vô cùng ấm áp và hài hòa.
Tấm ảnh này Tiềm Vũ để cho Trịnh Diệc Vi giữ.
Trên chuyến bay trở về đất liền, chỉ có Trịnh Diệc Vi, Tiềm Vũ và Lục Nhậm ngồi ở khoang hạng nhất, những nhân viên khác đều ngồi ở khoang phổ thông. Lục Nhậm nhiều ngày không được nghỉ ngơi, vừa lên máy bay đã lăn ra ngủ như chết, Trịnh Diệc Vi ngồi cạnh Tiềm Vũ, đầu óc của hắn rất tỉnh táo, một chút buồn ngủ đều không có, nhưng vì để hạn chế nói chuyện với Tiềm Vũ hắn đành phải hướng mặt ra cửa sổ, xoay lưng lại với cậu giả vờ ngủ.
Hơi thở của hắn nặng nề, thân thể lại quá cứng nhắc, Tiềm Vũ liếc sơ liền nhận ra hắn giả vờ ngủ nhưng cậu cũng không muốn vạch trần, cậu nhìn ra những đám mây bên ngoài, trong lòng cười khổ.
Cũng không biết ai đã tiết lộ thông tin về chuyến bay của bọn họ, vừa xuống sân bay, một đám phóng viên như ong vỡ tổ ngăn chặn hết lối đi. Dưới sự che chở của các nhân viên đoàn phim và bảo vệ, Trịnh Diệc Vi và Tiềm Vũ khó khăn lắm mới tới được cổng VIP, mạnh ai nấy lên xe riêng của công ty rời khỏi hiện trường.
Tiềm Vũ ở nhà nghỉ ngơi hết một tuần lễ, Trịnh Diệc Vi cũng không có liên lạc với cậu, điện thoại, tin nhắn đều không có.
Đến ngày thứ mười thì Tiềm Vũ không nhịn được nữa chủ động gọi điện cho hắn. “Tối nay rảnh không, cùng đi ăn cơm đi, tôi biết một nhà hàng món tây mới mở rất ngon!”
Trịnh Diệc Vi áy náy nói. “Ngại quá, tôi có hẹn rồi, bữa khác được không?”
“Vậy ngày mai thì sao?”
“Ngày mai cũng có việc…”
Tiềm Vũ sao lại không hiểu nguyên do, cậu trầm mặc vài giây rồi bình tĩnh nói. “Vậy thôi, khi nào rảnh thì gọi cho tôi cũng được.”
Cúp điện thoại, Trịnh Diệc Vi nằm xuống ghế sô pha, thất thần nhìn lên trần nhà, trong lòng vô cùng khó chịu.
Sáng nay cha mẹ hắn cũng gọi điện đến, sau một hồi nói chuyện phiếm và hỏi thăm về công việc, hai người lại bắt đầu đề cập đến chuyện tình cảm của hắn. Nghe nói hắn vẫn không chịu kết giao bạn gái, mẹ hắn đã vô cùng lo lắng. “Con nói không muốn có con cha mẹ cũng không miễn cưỡng nhưng không thể cứ sống một mình cô độc hết cả đời, ông bà nội ngoại hai bên đều đã mất, cha con lại là con trai một, mẹ cũng chỉ có một người em gái, gia đình chúng ta không còn ai thân thích, ngày nào đó cha mẹ cũng mất đi thì con phải làm thế nào?”
Trịnh Diệc Vi nghe vậy thì có chút xót xa. “Cha và mẹ sẽ sống lâu trăm tuổi mà, hai người đừng suy nghĩ lung tung!”
Cha hắn giật lấy điện thoại quát. “Muốn cho mẹ con không suy nghĩ lung tung thì hãy mau chóng tìm một đối tượng cho bà yên tâm! Gần đây bà ấy hay mơ thấy ác mộng, mơ thấy con đến sáu mươi tuổi vẫn còn lẻ loi hiu quạnh, tỉnh dậy lại bắt đầu khóc… Bác sĩ nói nếu bà ấy còn tiếp tục như vậy nữa thì sẽ sinh bệnh…”
Cha mẹ của Trịnh Diệc Vi mặc dù sống ở nước ngoài nhưng đối với một số chuyện cũng còn bị ảnh hưởng khá nặng bởi tư tưởng truyền thống cổ hủ của người Trung Quốc, năm đó vị Phùng giáo sư tiên đoán hắn sẽ sống cô độc suốt quãng đời còn lại khiến bọn họ bị kích động, cho dù vị Phùng giáo sư kia đã bị thân bại danh liệt nhưng bọn họ vẫn còn lo lắng những lời trù ẻo sẽ trở thành sự thật.
Trịnh Diệc Vi kiên nhẫn an ủi bọn họ một hồi, cam đoan sắp tới nhất định sẽ tìm cho bọn họ một người con dâu thì bọn họ mới chịu để yên cho hắn.
Con dâu… nói thì dễ, nhưng biết tìm ở đâu ra?
Phụ nữ bên cạnh Trịnh Diệc Vi đại khái được chia làm bốn nhóm.
Nhóm thứ nhất là những người nổi tiếng, bọn họ người thì có sinh hoạt cá nhân phức tạp, người thì quá mức tâm cơ thủ đoạn, người thì tính tình không hợp, người thì do hiểu nhau quá rõ nên không còn cảm giác.
Nhóm thứ hai là nhân viên công tác, tuy bọn họ cũng phải lăn lộn trong cái thế giới giải trí đầy bát nháo này nhưng so với những người nổi tiếng thì đơn thuần hơn rất nhiều, đối với tình cảm cũng thận trọng hơn. Nhìn thấu được con người thật của minh tinh đằng sau ánh hào quang, bọn họ so với fan đương nhiên tỉnh táo hơn, cơ bản sẽ không cùng với các nam tài tử nói chuyện yêu đương, hơn nữa ngoại hình của bọn họ cũng rất bình thường, cho dù có ý với các sao nam thì những người đó chưa chắc đã để họ vào mắt. Ngẫu nhiên cũng sẽ có vài trường hợp phát sinh nhưng cũng chỉ là vui chơi qua đường, chính thức yêu đương hoặc kết hôn là chuyện rất hiếm.
Nhóm thứ ba là bạn bè ở bên ngoài. Những cô gái này có phần tương đối phù hợp với Trịnh Diệc Vi nhưng bởi vì mối tình đầu thất bại, hắn đối với chuyện yêu người ngoại đạo có một tâm lý mâu thuẫn rất lớn, luôn cảm thấy cho dù tính tình phù hợp nhưng cách sống khác biệt như vậy cũng rất dễ xảy ra vấn đề. Hắn không muốn lại đi vào vết xe đổ.
Nhóm thứ tư chính là fan, cái này hắn càng bài xích.
“Haizz, chẳng lẽ cuộc đời còn lại của ta phải sống trong cô độc?” Trịnh Diệc Vi thở dài.
Kỳ thật hắn cảm thấy sống độc thân như vậy cũng tốt, tự do tự tại, không có bất kỳ phiền não gì. Người độc thân trong giới có rất nhiều, bạn bè của hắn lại nhiều như vậy, mọi người có thể chia sẻ cùng nhau, công việc của hắn cũng rất bận rộn, thực tế chẳng mấy khi hắn phải cô đơn một mình.
Nhưng cha mẹ hắn lại lo lắng như vậy, hắn quả thật cũng nên suy nghĩ một chút về chuyện đi tìm bạn gái.
Trong lúc miên man suy nghĩ, Khang Tương Ngữ lại gọi điện đến. “Diệc Vi, tối nay nhà em có tổ chức một buổi tiệc hóa trang, mau đến đây chơi đi!”
“Được!” Dù sao cũng đang nhàm chán, cùng mọi người tụ tập cũng tốt.
Hắn mặc sơ mi trắng, vest đen, khoác một chiếc áo choàng đen, đeo mặt nạ đen, cảm thấy bản thân vô cùng có phong độ.
Kết quả mọi người cũng chỉ liếc nhìn hắn chào hỏi sau đó lại vùi đầu vào ăn uống trò chuyện, không có ai lộ ra biểu tình sùng bái. Bởi vì hắn đến muộn, trong vườn sớm đã đông đủ những người ăn mặc lộng lẫy, so với bọn họ thì tạo hình của Trịnh Diệc Vi cũng chỉ ở mức bình thường.
Chỉ thấy trong vườn có nào là phù thủy, công chúa tuyết, thỏ ngọc, còn có hoàng tử…
Hấp dẫn ánh mắt Trịnh Diệc Vi nhất chính là năm chàng trai của nhóm Bạc Hà Đen.
Nhóm Bạc Hà Đen hiện đang hoạt động cho công ty đĩa nhạc SS, thuộc tập đoàn Tế Tinh nên thường xuyên cùng Khang Tương Ngữ chạm mặt, Khang Tương Ngữ cũng rất thích năm cá tính khác nhau của năm người, mỗi lần có tiệc vui gì đều rủ bọn họ tham gia.
Tạo hình của năm người bọn họ đều khá ấn tượng, Trạm Tuyền biến mình thành một cây thông Noel ngũ sắc, Tô Trạch Vũ hóa trang thành gấu bắc cực có bộ lông dày mượt, Lê Tử Tịnh tay cầm đao hóa thân thành một đại hiệp giang hồ, Du Vụ mặc một bộ đồng phục, cosplay thành một nhân vật truyện tranh nổi tiếng, nhóm trưởng Khuất Hàn một thân áo đen, tô mặt trắng bệch, vẽ mắt, đeo răng nanh hóa thân thành anh chàng ma cà rồng điển trai.
Bọn họ một năm trước từng tham gia vào chương trình tìm kiếm nghệ sĩ mới của Tế Tinh mang tên “Ngôi sao tương lai”, lúc ấy Trịnh Diệc Vi là một trong những thành phần ban giám khảo, cho nên hắn đối với năm người bọn họ cũng rất quen thuộc.
Nhìn thấy hắn, thiếu niên ngây ngô đáng yêu Trạm Tuyền lập tức chạy tới xoay xoay người. “Anh Diệc Vi, đẹp không?”
“Đẹp lắm, nếu gắn thêm quả chuông lên đầu nữa thì càng hoàn hảo.” Trịnh Diệc Vi nói đùa.
“Thật sao?” Trạm Tuyền lập tức tin tưởng, mở to mắt chớp chớp nhìn chằm chằm cái chuông đang đeo trên cổ của Tô Trạch Vũ, biểu tình như muốn nói. “Cho tôi cái chuông đi!”
Tô Trạch Vũ cười cười, làm động tác như muốn tháo xuống.
Khuất Hàn lại nhanh hơn một bước, không biết từ đâu lấy ra một cái chuông ném cho Trạm Tuyền.
Trạm Tuyền mừng rỡ tiếp được. “Cảm ơn anh Hàn! Anh thật tốt, em thích anh nhất!”
Khuất Hàn khẽ nhếch môi, lộ ra nụ cười nhàn nhạt.
Động tác của Tô Trạch Vũ chợt dừng lại, vẻ mặt không đổi cười cười nhìn Khuất Hàn, sau đó bước lại cầm cái chuông từ trong tay Trạm Tuyền giúp cậu gắn vào nhánh cây trên đỉnh đầu.
“Cảm ơn Trạch Vũ, muah ~” Trạm Tuyền rất tự nhiên hôn lên má Tô Trạch Vũ một cái.
Tô Trạch Vũ lớn lên ở nước ngoài, bề ngoài nhìn điềm tĩnh có chút giống hình tượng nữ sinh nhưng kỳ thật hành vi lại vô cùng phóng khoáng, lúc mới gia nhập nhóm y có thói quen mỗi lần gặp ai đều hôn lên má chào hỏi, sau này nhiều lần bị người đại diện khiển trách mới phải từ bỏ thói quen này. Trạm Tuyền lại sớm quen với hành động hôn xã giao của y, sáng nào tỉnh dậy y không hôn cậu ngược lại cậu có chút mất tự nhiên, thầm nghĩ có phải cậu đã chọc y mất hứng hay không.
Đối với hành động này, Lê Tử và Du Vụ ở trong nhóm vốn đã nhìn quen mắt.
Khuất Hàn lập tức trầm mặt, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Tô Trạch Vũ bị hôn lên má bên kia.
Du Vụ thấy thế hừ một tiếng, cười nói với Trịnh Diệc Vi. “Anh Diệc Vi, xin lỗi không thể tiếp chuyện với anh được.” Nói xong sắc mặt không đổi, xoay người lôi kéo Lê Tử vẫn hồn nhiên không phát hiện ra được không khí căng thẳng, hướng bàn tiệc bên kia đi đến.
Trịnh Diệc Vi kinh ngạc chớp mắt, tình huống gì đây? Chuyện tình tay năm ư?
Khóe miệng hắn co giật, trong lòng thầm mắng mình một câu, đầu óc hắn dạo này bị làm sao, cứ nhìn thấy hai người đàn ông có cử chỉ thân mật thì liền nghĩ đến những chuyện mờ ám.
Hắn không khỏi nghĩ đến người đã nhiều ngày không gặp, Tiềm Vũ.
Không biết giờ này cậu đang làm gì, đang ở nhà ngủ hay xem TV?
Vừa mới nghĩ đến cậu thì chợt trông thấy một người có thân hình rất giống cậu đang ngồi ở xích đu trong vườn, Trịnh Diệc Vi đến gần nhìn thử sau đó vô cùng kinh ngạc, thì ra đúng là cậu thật.
Tiềm Vũ quay đầu lại nhìn hắn, mỉm cười khẽ nói. “Anh đến rồi sao?”
Tối nay cậu mặc một chiếc áo sơ mi trắng cùng với áo khoác bành tô đen, đeo một chiếc mặt nạ trắng che lại phần mắt, tạo hình cũng gần giống Trịnh Diệc Vi.
“Cậu hóa trang thành nhân vật nào vậy?” Trịnh Diệc Vi nhìn có chút quen quen.
“Tuxedo mặt nạ.”
Tuxedo mặt nạ? Trịnh Diệc Vi nghe cũng có chút quen tai nhưng không nhớ nổi là nhân vật trong phim nào.
“Không phải phim điện ảnh, là phim hoạt hình.” Thấy vẻ mặt của hắn mờ mịt, Tiềm Vũ mỉm cười nói ra đáp án. “Là nhân vật nam chính trong phim Thủy thủ mặt trăng.”
“…” Trịnh Diệc Vi không có lời nào để nói.
Sau khi hắn nhìn thấy Khang Tương Ngữ trong tạo hình Thủy thủ mặt trăng chạy lại thì càng thêm câm nín.
“Diệc Vi, anh xem em và Tiềm thiếu có phải rất ăn ý hay không~” Khang Tương Ngữ làm một động tác kinh điển của Thủy thủ mặt trăng, hướng hắn đùa giỡn. “Hey, ta sẽ đại diện cho sức mạnh của ánh trăng tiêu diệt ngươi!”
Trịnh Diệc Vi ngửa mặt 45 độ nhìn trời.
Cười giỡn vài câu, Khang Tương Ngữ liền lôi kéo hai người vào phòng. “Tiềm thiếu, Diệc Vi, đừng đứng ở ngoài này nữa, bên trong vui hơn, chúng ta vào khiêu vũ đi!”
Trong phòng ánh sáng mờ ảo, những cặp nam nữ tạo hình quái dị ôm nhau cùng nhảy múa, nữ hoàng âm nhạc Ngôn Tiêu Duyệt mặc một bộ váy bồng rườm rà thời Trung cổ, để kiểu tóc uốn lọn phổ biến của thời đó, cử chỉ trang nhã ngồi bên cây đàn dương cầm màu trắng hát một ca khúc tiếng Anh.
Giọng hát vô cùng mượt mà, Trịnh Diệc Vi và Khang Tương Ngữ đều dừng bước đứng nhìn, Tiềm Vũ cũng nghiêm túc lắng nghe.
Sau khi bài hát kết thúc, tiếng vỗ tay vang lên như sấm, mọi người yêu cầu Ngôn Tiêu Duyệt hát tiếp nhưng cô chỉ khoát tay cười nói. “Không được, nếu muốn nghe thì hãy mua CD hoặc đến xem chương trình biểu diễn của tôi đi!”
Ai nấy đều cười rộ lên, cũng không tiếp tục miễn cưỡng cô, trong giai điệu Valse du dương mọi người bắt đầu khiêu vũ.
Ngôn Tiêu Duyệt bước về phía bọn người Trịnh Diệc Vi, Khang Tương Ngữ hướng Trịnh Diệc Vi nháy mắt. “Còn không mau mời người đẹp nhảy một bản!”
Ngôn Tiêu Duyệt mỉm cười, đôi mắt xinh đẹp to tròn nhìn Trịnh DiệcVi, Trịnh Diệc Vi cúi người làm động tác mời, Ngôn Tiêu Duyệt mỉm cười đặt tay mình lên tay hắn, Trịnh Diệc Vi dịu dàng nắm tay cô bước ra sàn nhảy.
Waltz là điệu nhảy mà Trịnh Diệc Vi am hiểu nhất, Ngôn Tiêu Duyệt cũng thực biết khiêu vũ, hai người ăn mặc như vậy lại càng thêm phù hợp, bọn họ một người phong độ lịch lãm, một người xinh đẹp mỏng manh, cảnh tượng đẹp như mộng ảo, người không biết nhìn vào còn cho rằng bọn họ đang đóng phim.
Tất cả mọi người đều dừng lại động tác, đứng dạt sang hai bên xem bọn họ nhảy.
Khang Tương Ngữ bưng hai ly rượu sâm banh, cô đưa cho Tiềm Vũ một ly, cười ha hả nói. “Tiềm thiếu, anh nói xem bọn có phải rất xưng đôi không?”
Ngôn Tiêu Duyệt là người bạn nữ mà cô thích nhất còn Trịnh Diệc Vi là người bạn nam mà cô thích nhất. Trước đây thì không để ý, nhưng từ lúc ở liên hoan điện ảnh Kim Kỳ Lân nhìn thấy hai người đứng cạnh nhau cô mới giật mình phát hiện, hai người bọn họ bất kể là ngoại hình, gia cảnh, địa vị trong giới giải trí hay tính tình đều rất giống nhau.
Một cặp trời sinh nha, cô thế nào lại không nghĩ đến chuyện ghép đôi họ lại với nhau?
May mà hiện tại vẫn còn chưa muộn, Trịnh Diệc Vi vẫn còn độc thân, Ngôn Tiêu Duyệt cũng chia tay bạn trai hơn nửa năm.
Tiềm Vũ không trả lời vấn đề của cô, ánh mắt không chớp nhìn chằm chằm hai người đang khiêu vũ, cậu ngửa cổ uống cạn một hơi sau đó đặt ly rượu xuống bàn, hướng Khang Tương Ngữ vươn tay. “May I?”
Khang Tương Ngữ hơi ngạc nhiên một chút rồi cười rộ lên. “Vinh hạnh của tôi.”
Là người thừa kế trong những gia đình thượng lưu, thường xuyên phải tham gia tiệc tùng cho nên cả hai đối với khiêu vũ đều rất chuyên nghiệp, bọn họ lại đang cosplay thành một cặp tình nhân kinh điển trong phim hoạt hình, nhìn qua vô cùng lãng mạn.
Hai cặp nam thần và mỹ nữ, rất có cảm giác như một cuộc so tài.
Lúc nắm tay bạn nhảy xoay một vòng thì ánh mắt của Trịnh Diệc Vi và Tiềm Vũ lại không cẩn thận giao nhau.
Tiềm Vũ biểu tình lãnh đạm, ánh mắt lạnh lùng.
Bị cậu nhìn như vậy Trịnh Diệc Vi cả người không thoải mái, tim hẫng đi một nhịp, bước nhảy cũng loạng choạng, không cẩn thận đạp trúng chân Ngôn Tiêu Duyệt.
Ngôn Tiêu Duyệt khẽ kêu lên một tiếng.
Trịnh Diệc Vi bộ dạng lúng túng. “Xin lỗi…”
“Không sao đâu.” Ngôn Tiêu Duyệt mỉm cười không để ý.
Nhạc chuyển sang một giai điệu khác, hai người không nhảy nữa mà đi vào bên trong ngồi xuống uống nước.
Trên người Ngôn Tiêu Duyệt toát ra một khí chất mà những nữ minh tinh khác không tài nào có được, hình ảnh trước mắt công chúng và ở ngoài đời là hoàn toàn bất đồng, thời điểm ca hát mị lực tỏa ra bốn phía, toàn thân tràn ngập khí thế thiên hạ vô song, nhưng rời khỏi sân khấu cô lại trở thành một người phụ nữ bình thường, tính cách trầm tĩnh, là điển hình của cung Song Tử. Cô thích đi du lịch và đọc sách, kiến thức cũng vô cùng sâu rộng, mỗi lần nói chuyện với cô Trịnh Diệc Vi đều cảm thấy rất vui vẻ.
Mọi người sau khi ăn uống nhảy múa, nói nói cười cười, la hét ầm ĩ, đến hai giờ sáng thì cuộc vui kết thúc, ai về nhà nấy.
Khang Tương Ngữ hỏi Ngôn Tiêu Duyệt. “Chị lái xe đến sao?”
“Không có, xe đã đưa đi bảo dưỡng rồi.” Ngôn Tiêu Duyệt trả lời.
Khang Tương Ngữ nhìn về phía Trịnh Diệc Vi. “Diệc Vi, vậy thì nhờ anh làm người hộ tống, phải đưa chị của em về đến nhà bình an.”
“OK.” Trịnh Diệc Vi vui vẻ nhận lời.
“Anh chưa từng đến nhà của Ngôn Tiêu Duyệt đúng không, sẵn tiện lên lầu tham quan một chút, sau đó uống cà phê thảo luận về âm nhạc, tâm sự nhân sinh gì đó…” Khang Tương Ngữ mập mờ nháy mắt với hai người.
“Em bị thần kinh sao!” Ngôn Tiêu Duyệt mỉm cười nhìn cô. “Chị đi đây, bữa khác sẽ hẹn nhau uống trà.”
Trịnh Diệc Vi rốt cục cũng chịu nhìn đến người đã bị hắn bỏ quên suốt cả đêm, Tiềm Vũ. “Về thôi!”
“Ừm.”
Sau khi tạm biệt Khang Tương Ngữ, ba người cùng rời đi.
Đến bãi đậu xe, Tiềm Vũ nói với Trịnh Diệc Vi. “Tôi cũng không lái xe.”
“Vậy sao?” Ánh mắt Trịnh Diệc Vi dấy lên vẻ hoài nghi. Hắn nhớ rất rõ, lúc vừa bước vào bãi đậu xe đã nhìn thấy qua xe của Tiềm Vũ.
Hai người nhìn đối phương, trong lòng ngổn ngang trăm mối.
Tháng 12, thời tiết vô cùng lạnh lẽo, Ngôn Tiêu Duyệt khoác áo lông thật dày nhưng vẫn còn thấy lạnh, thấy bọn họ không ai nói lời nào, cô đành phải mở miệng. “Hay Tiềm thiếu theo chúng tôi cùng xuống núi đi, Diệc Vi, làm phiền anh ~”
“Không cần khách sáo như vậy!” Trịnh Diệc Vi cũng không nói thêm gì nữa, ánh mắt phức tạp nhìn Tiềm Vũ. “Đi thôi!”
Xe chậm rãi chạy xuống chân núi, Ngôn Tiêu Duyệt ngồi ở vị trí phụ lái. Trên đường đi, Ngôn Tiêu Duyệt và Trịnh Diệc Vi trò chuyện về album của họ phát hành trong năm nay, sau đó lại nói về bộ phim ‘Vương’ vừa mới hoàn thành.
Tiềm Vũ hai tay khoanh trước ngực, tựa vào ghế nhìn chằm chằm Trịnh Diệc Vi, im lặng nghe bọn họ nói chuyện. Để không làm cho cậu có cảm giác bị bỏ quên, Ngôn Tiêu Duyệt cố tình nói về những vấn đề có liên quan đến cậu nhưng cậu không hề cảm kích ngược lại vẻ mặt vẫn lạnh lùng, không muốn nói chuyện.
Ánh mắt Tiềm Vũ ngày càng nóng rực, Trịnh Diệc Vi cảm giác sau gáy mình sắp bốc hỏa nhưng hắn lại không thể kháng nghị, đành phải ra vẻ vô tư tiếp tục cùng Ngôn Tiêu Duyệt nói chuyện phiếm, thật sự vô cùng thống khổ.
Hắn cùng Ngôn Tiêu Duyệt nói chuyện trên trời dưới đất nhưng thực tế đầu óc lại không hề tập trung, nhiều lần hắn không biết Ngôn Tiêu Duyệt đang nói gì, chỉ biết lặp đi lặp lại hai câu “Haha, vậy sao?” và “Thật thú vị”…
Vào đến trung tâm thành phố, Ngôn Tiêu Duyệt rốt cục cũng nhận ra bầu không khí căng thẳng. Cô cũng giống Trịnh Diệc Vi, có rất nhiều nơi ở, vốn còn định trở về căn biệt thự ở thành Nam nhưng xem tình hình này cô liền thay đổi chủ ý trở về căn hộ chung cư ở trung tâm thành phố, bảo Trịnh Diệc Vi cho cô dừng trước một tòa cao ốc.
Trọng xe chỉ còn lại Trịnh Diệc Vi và Tiềm Vũ.
Trịnh Diệc Vi vì để cho không khí được thoải mái một chút mới chủ động mở miệng. “Gần đây cậu làm gì?”
“Ăn cơm, ngủ, đọc sách…”
“Chỉ vậy thôi sao? Không ra ngoài chơi à?”
Tiềm Vũ biểu tình lãnh đạm. “Không có tâm trạng.”
“Tại sao?” Trịnh Diệc Vi hỏi xong liền hối hận.
Tiềm Vũ không chớp mắt nhìn hắn.
Lúc này Trịnh Diệc Vi còn không ý thức được tâm tư của cậu đối với mình thì hắn đúng là tên ngốc siêu cấp vô địch trong vũ trụ.
Toàn thân Trịnh Diệc Vi đông cứng, tim đập nhanh đến lợi hại, khẽ liếm bờ môi khô, hắn cũng không đợi Tiềm Vũ trả lời liền lảng sang chuyên khác. “Tim có còn tìm cậu nữa không?”
“Có, anh ta còn tỏ tình với tôi.”
Thái độ của Trịnh Diệc Vi không tự chủ mà bắt đầu khẩn trương. “Cậu trả lời thế nào?”
“Tôi nói…” Tiềm Vũ cố ý dừng lại thật lâu, nhìn thẳng vào mắt hắn, chậm rãi nói. “Tôi đã có người mình thích.”