Ảnh Đế Và Phó Tiên Sinh Của Cậu Ấy

Chương 98: Đôi Ba Chuyện Vụn Vặt




Gần đây Hứa Bạch mới biết được Phó tiên sinh nhà cậu thật sự không thể ăn cay.

Thường thường khi Phó tiên sinh vào bếp, món ăn đầy đủ khẩu vị khắp mọi miền trong nước và cả ẩm thực nước ngoài, đương nhiên không thiếu những món cay. Hứa Bạch là tín đồ của món cay, tần suất các món Tứ Xuyên, Hồ Nam xuất hiện trên bàn cơm không hề thấp, Phó Tây Đường ngẫu nhiên sẽ gắp vài đũa, thần sắc vẫn bình tĩnh như thường.

Khoảng thời gian trước, vì duyên cớ đóng phim Hứa Bạch phải đến Trùng Khánh, mà đến Trùng Khánh ngoại trừ đóng phim thì có thể làm gì? Đương nhiên là ăn lẩu!

Vừa lúc gặp Phó Tây Đường đến thăm ban, Hứa Bạch hứng chí bừng bừng kéo anh “càn quét” hết tiệm lẩu này đến tiệm lẩu khác. Từ trang hoàng tinh tế hút mắt, danh tiếng nổi bật cho đến giấu nơi góc khuất sâu trong hẻm hóc, Hứa Bạch đều không bỏ sót tiệm lẩu nào.

Nhưng lần này đi ăn, lại ăn ra cả một vấn đề.

Là một người yêu thích lẩu lâu năm, Hứa Bạch bày tỏ sự khinh thường sâu sắc với lẩu uyên ương hai ngăn, là đàn ông đích thực thì chiến với nồi nước au sôi sùng sục kia kìa

Phó Tây Đường nhắc cậu để ý dạ dày hơn, đừng ăn quá nhiều đồ cay.

Hứa Bạch sờ sờ gương mặt bóng loáng không một hột mụn của mình rồi nghiêm trang trả lời Phó Tây Đường: “Dạ dày em làm bằng thiếc”

Cho dù là dạ dày thiếc cũng không thể lung lay Phó Tây Đường, Hứa Bạch vẫn bị anh lôi đi ăn món Chiết Giang và đồ thanh đạm vài ngày. Vì thế trong lòng Hứa Bạch sinh nghi, cậu nghĩ: Lẩu ngon như vậy, Phó tiên sinh lại làm như không thấy, rõ ràng có vấn đề.

Không, không thể để lẩu bị oan khuất như vậy, cậu phải lên tiếng cho món lẩu!

Trước khi rời khỏi Trùng Khánh, Hứa Bạch vừa khoe mẽ lại lấy lòng năn nỉ Phó Tây Đường cùng cậu đi ăn lẩu thêm lần nữa. Hứa Bạch vừa ăn vừa quan sát phản ứng của Phó Tây Đường, ý đồ tìm ra manh mối từ biểu cảm trên mặt anh.

Phó Tây Đường duy trì thần sắc thản nhiên suốt bữa ăn, thong thả ung dung lau đũa trúc bằng giấy ăn, bình tĩnh thong dong nhúng thịt thả đồ ăn, từ tốn nhẹ nhàng lùa một đũa đầy tôm cho vào chén của Hứa Bạch.

Chính anh cũng ăn một ít, nhai đến là văn nhã khéo léo, sau đó uống một ngụm nước ô mai ướp lại.

Xem đến đây, Hứa Bạch cũng chưa thấy có gì không đúng. Bình thường Phó Tây Đường rất chú trọng lễ nghi khi ăn uống, dù là ở nhà hay dùng bữa bên ngoài, động tác của anh đều đạt tiêu chuẩn cảnh đẹp ý vui.

Trong lúc lơ đãng, Hứa Bạch xuyên qua lớp hơi nước dày đặc từ nồi nước sôi ùng ục thấy được vành tai Phó Tây Đường đỏ ửng. Sắc đỏ kia nhạt lắm, so với nổi lẩu đỏ au trước mặt thì nhạt hơn rất nhiều, nếu không để ý kỹ chắc chắn không thể nhìn ra.

Nhưng đỏ chính là đỏ!

Phó Tây Đường ở trên giường còn chưa từng đỏ tai, hiện tại chỉ mới ăn lẩu thôi đã biến thành như vậy, ai dám nói ở đây không có vấn đề, đánh chết Hứa Bạch cũng không tin!

Hứa Bạch bừng tỉnh ngộ, khóe miệng chậm rãi vẽ thành một nụ cười gian tà. Một tay chống má, ngón tay nhẹ bấm nhẹ gõ bên tai, cười khanh khách hỏi: “Phó tiên sinh, anh không ăn cay được đúng không?”

Nghe vậy, Phó Tây Đường nhìn cậu thật sâu, vào lúc Hứa Bạch cho rằng anh muốn phủ định, anh bày ra vẻ nhẹ nhàng hững hờ mà đáp, “Đúng là không ăn nổi”

Quả nhiên là thế, Hứa Bạch tâm bình khí hòa độc thoại nội tâm.

Vốn dĩ tiết mục ngàn năm có một “Phó tiên sinh không gì không làm được thế mà không thể ăn cay” đủ cho Hứa Bạch cười tới già, nhưng bị câu trả lời bình tĩnh nhẹ nhàng của Phó Tây Đường khiến cốt truyện tức khắc biến thành rõ ràng anh ăn cay không nổi, lại vì yêu cậu mà nhường nhịn, thiệt là cảm động cả thiên hạ.

Mà quả tình sự thật chính là vậy còn gì!

Sau khi trở về khách sạn, Hứa Bạch đè Phó Tây Đường lên cửa tặng anh một nụ hôn nồng nhiệt vị cay rát nhằm biểu đạt sự cảm động của mình.

Môi lưỡi quấn quýt, nóng bỏng si mê, là lửa cháy trên môi, là cảm tình hừng hực trong lòng em đối với người.

Vành tai Phó Tây Đường gần trong gang tấc, Hứa Bạch nhìn mảng hồng nhạt đầy tính dụ dỗ kia mà ngứa ngáy tim gan, không nhịn được cắn một ngụm. Phó Tây Đường không tránh được, chỉ phải ra vẻ hung dữ vỗ vỗ mông cậu coi như trừng phạt.

Nhưng Hứa Bạch quyết tâm hiến thân vì tình nào chịu thua, cả người nhào lên người anh, đôi mắt chỉ chọn thấy vành tai đỏ hồng của Phó tiên sinh, cười như được mùa.

Tối đó, Phó tiên sinh lạnh lùng cương quyết từ chối món tiểu xà yêu, bởi vì anh không ăn cay!

Hai – Du hồ

Mùa xuân năm thứ ba ở bên nhau, Hứa Bạch cố tình dành ra một kỳ nghỉ thật dài, đưa Phó Tây Đường và A Yên về Hàng Châu gặp cha mẹ.

Đây là lần đầu tiên Phó Tây Đường lấy tư cách bạn trai của Hứa Bạch chính thức ghé thăm, tự nhiên muốn trịnh trọng một chút, bèn lấy vài món cất giữ trong kho làm quà gặp mặt.

Nhà kho của Phó Tây Đường là nơi Hứa Bạch ít ra vào nhất, đến tột cùng bên trong giấu những thứ bảo bối gì cậu cũng chưa rõ. Hứa Bạch cẩn thận mở xem lễ vật anh chuẩn bị cho cha mẹ, ngoài tác phẩm thi họa cha cậu thích còn có một ít trang sức cổ tinh mỹ được làm thủ công, vừa nhìn đã biết giá trị xa xỉ.

Vài món đồ như vậy thôi, giá trị đã lên đến mức khó mà ước tính nổi. Hứa Bạch cũng không làm ra vẻ mà bảo Phó Tây Đường cất lại đi, chỉ hơi lo lắng về cha mình một chút.

Mẹ cậu nói, đến bây giờ cha còn chưa thể bình tĩnh chấp nhận “Phó tiên sinh an tĩnh thanh nhã, học thức uyên bác được vạn yêu kính ngưỡng thế mà trở thành con rể nhà mình”, lâu lâu cứ phải chạy lại hỏi vợ mình một câu: Cái này là thiệt hả?

Sự thật chứng minh Hứa Bạch lo lắng rất đúng. Ngày đó hai người đến trước cửa nhà, cha cậu đi dép lê cũng đi ngược, hơn nữa cả buổi trời đều mang vẻ lãnh khốc, đến nhiều thêm nửa chữ cũng tiết kiệm, quyết không hé môi.

A Yên sốt ruột lắm, cậu còn sợ cha Hứa không thích tiên sinh nhà mình. Cậu nhóc cực kỳ ngoan ngoãn, miệng dẻo như kẹo mạch nha, thậm chí cam nguyện biến về nguyên thân để mẹ Hứa sờ đuôi.

Vì chung thân đại sự của Phó tiên sinh nhà mình, anh Yên thiệt rầu thúi ruột.

Mẹ Hứa lại không hề khó chịu, trưa hôm đó liền đưa mọi người đi du hồ. Đến nỗi chồng cô bị cô phán định “biểu hiện quá kém” bị bỏ lại trông nhà.

Cha Hứa khoanh tay đứng trước cửa, dáng người cao lớn kiệm lời nhìn theo bọn họ rời đi. Đến khi cả bốn người đều khuất bóng khỏi khúc ngoặt, ông lập tức lấy điện thoại ra, run tay nhấn gọi cho thầy mình.

“Alo? Thầy ơi, dạ….. dạ….. con định hỏi thầy một chuyện…. Phó tiên sinh đến nhà con rồi, thầy thấy con nên bảo anh ta gọi con là gì mới phải đây?”

Bên kia, mẹ Hứa cực kỳ phấn khởi. Nàng quen biết nhiều bạn bè yêu quái mở dịch vụ cho thuê thuyền, sáng sớm đã liên hệ với người ta, hẹn hôm nay dẫn con trai và bạn trai nó đến du hồ, dặn người ta chờ ở chỗ cũ.

Tất cả Yêu quái ở Tây Hồ đều biết hôm nay “hoa khôi” của bọn họ dẫn bạn trai của con trai đến chơi, hiện tại ai cũng như đập đá quá liều.

Có vài yêu quái đến tên húy còn chưa có Phó Tây Đường là nhân vật nào cũng không biết, cũng hòa nhập vào tập thể hóng hớt. Một số yêu quái vì ngưỡng mộ lão yêu Phó Tây Đường, chờ trông được thấy hàng thật một lần trong đời.

Đương nhiên cũng có không ít tiểu yêu từng lớn lên cùng Hứa Bạch và cả vương bát đối thủ một mất một còn của cậu cũng đang lặn dưới nước rình xem. Trong đó có vài yêu còn từng thầm thương trộm nhớ Hứa Bạch, tâm tình càng thêm phức tạp.

(Giữ nguyên “vương bát” vì Hứa Bạch rất hay cạnh khóe anh trai rùa yêu này mà từ “vương bát” vừa có nghĩa là con rùa vừa dùng để chửi người khác. Thường là chửi những người hèn nhát, rùa rụt cổ, xấu xa, vô lại.)

Một mình mẹ Hứa ngồi ở đầu thuyền, đoan trang tĩnh nhã, ý cười đầy mặt, đôi mắt lại mạnh mẽ khí phách như nữ vương đang đi tuần.

Riêng tin tức kia thì quả tình không phải mẹ Hứa cố tình tiết lộ ra bên ngoài. Chính xác là anh trai vương bát nhà bên tốt bụng tuyên truyền miễn phí hộ Hứa Bạch mới có tràng cảnh rầm rộ lúc này.

Hứa Bạch cũng bất đắc dĩ lắm, nhưng tới đâu hay tới đó vậy. Cậu giới thiệu với Phó Tây Đường về các thủy yêu hai người gặp trên đường, nói cặn kẽ đến nỗi chú bác của người ta cũng liệt kê hết cả, đôi ba chuyện cũ cũng kể ra không sót chút nào.

Tam Đàm Ấn Nguyệt có một cái cồn nhỏ, là nơi các yêu quái trẻ tuổi tụ tập. Khi Hứa Bạch còn nhỏ cũng thường xuyên bơi ra đó chơi, làm quen rất nhiều bạn bè, sẵn tiện đánh nhau với người anh em vương bát.

“Vương bát không biết đạo nghĩa giang hồ gì cả, đánh không lại em là chạy đi kiếm viện binh. Phó tiên sinh thấy con chim trắng to to kia không? Hồi trước nó là không quân giúp vương bát đánh em đấy, em có biết bay như nó đâu, tức muốn chết.”

Phó Tây Đường mỉm cười lắng nghe chuyện hồi nhỏ của Hứa Bạch, tổng kết thành hai chữ ——- đánh nhau tuyển tập. Có thể nói toàn bộ tuổi thơ của Lãng Lí Bạch Điều đều dùng để tranh đoạt danh hiệu “Tây Hồ tiểu bá vương” trong giang hồ, thành công sáng tạo ra kỷ lục liên tục ba mươi mốt ngày chiếm lĩnh vị trí đầu bảng.

Sang ngày thứ ba mươi hai, cậu bị cha Hứa xách cổ lên bờ, bắt đi đọc sách.

Lãng Lí Bạch Điều còn có cả tiết mục trốn học. Vào năm lớp năm tiểu học, cậu và người anh em vương bát hóa lại nguyên hình nghênh ngang chui lỗ chó thoát khỏi tường vây ra ngoài, đến trước linh ẩn tự Hàn Sơn ở Tô Châu tìm yêu tăng.

Nghe nói tên yêu tăng kia rất lời hại, là một đại lão tiếng tăm lừng lẫy, cho nên hai người muốn bái sư học nghệ.

Lãng Lĩ Bạch Điều năm ấy còn ấp ủ trong tim một giấc mộng võ hiệp huy hoàng.

Thiên hạ võ công, phải nhanh tay lẹ chân bắt cho bằng được. Nhưng người anh em vương bát bò quá chậm, vì thế hai tên tiểu yêu quái chớp lấy thời cơ trốn lên một chiếc taxi, thành công đi ké cả đoạn đường dài.

Bi kịch chính là yêu tăng không thu đồ đệ. Nhưng hắn thấy hai tiểu yêu quái rất có dũng khí, thực hợp nhãn duyên liền dẫn theo bọn họ tránh thoát tai mắt của các Đại hòa thượng trộm ăn thịt thịt nướng.

Đến khi cha Hứa và mẹ Hứa lòng nóng như lửa đốt tìm được Hứa bạch, cậu đã ăn uống thỏa thê ưỡn cái bụng phình phình ngủ ngon lành trên bàn của yêu tăng Tử Kim Bát.

Kết cuộc chính là cảnh Hứa Bạch bị cha mẹ quất cho một trận nên thân.

Chuyện mất mặt như vậy Hứa Bạch đương nhiên không kể cho Phó Tây Đường, nhưng cậu không ngờ được yêu tăng kia quen biết Phó Tây Đường. Hơn nữa, thật trùng hợp là hắn cũng vừa tới Hàng Châu.

Anh danh một đời của Lãng Lí Bạch Điều phút chốc đã bị hủy hoại.

Ba – Anh em hồ lô

Năm thứ năm Hứa Bạch và Phó Tây Đường về chung một nhà, anh em hồ lô rốt cuộc bắt đầu hóa hình lần hai. Mọi người đều biết, bản thể Ảnh Yêu chỉ là một mớ sương đen, không có giới tính, không có ngũ quan, kết quả sau khi hóa hình của chúng là một nắm màu đen.

Nhưng bởi ở Khư Lê đã có sự biến dị, lại là cùng Hồ tam tiểu thư hạ sinh một thế hệ sau vốn không nên tồn tại, cho nên bọn trẻ cũng theo đó được di truyền biến bị.

Đây quả là chuyện lạ có một không hai trong vũ trụ, cũng là trường hợp Ảnh Yêu đầu tiên được thai nghén và ra đời từ cơ thể mẹ trong suốt mấy vạn năm qua tại Yêu giới. Chúng nó có thể thành công tiến hành lần hóa hình thứ hai hay không và cuối cùng trưởng thành ra hình thái như thế nào, đều là chuyện không ai đoán định được.

Cho nên đương lúc trên người bọn nhóc hồ lô có dấu hiệu sắp hóa hình, Khư Lê trịnh trọng mời Phó Tây Đường đến hộ giá hộ tống. Hứa Bạch tất nhiên tháp tùng Phó Tây Đường, sau khi tới biệt thự nhà Khư Lê mới phát hiện không chỉ bọn họ có mặt, cả Thương Tứ và Bạch Đằng đều điểm danh.

Bảy anh em hồ lô được đặt giữa khối thảm nhung, xếp thành hình chữ nhất (━) tựa như đang phơi nắng. Chúng nó vẫn cứ ngây thơ mờ mịt, thấy Hứa Bạch đến là nhảy nhót tưng tưng đu lên mình cậu ngay.

Khư Lê chẳng ngại phiền hà kiên nhẫn hái bọn nhóc xuống khỏi người Hứa Bạch, thả cả đám trở lại chỗ cũ lần nữa, miệng thì dặn dò: “Không cho mấy đứa ham chơi nữa, nghe không? Mấy đứa ngoan ngoãn đi, chờ lát nữa là được chơi với Hồ Bát ngay thôi.”

(Hồ Bát là Hứa Bạch đấy. Ở mấy chương Khư Lê mới xuất hiện, có một lần Khư Lê đùa là nhận Hứa Bạch làm con nuôi, còn mượn chuyện này khịa Phó tiên sinh ớ)

“Pi pi!” Không biết anh em hồ lồ nghe có hiểu không mà vẫn nhiệt tình lăn qua lộn lại trên thảm lông.

Lúc này Hồ tam tiểu thư bưng trà từ phòng bếp bước ra, trông cô bình tĩnh thoải mái lắm, đãi khách hào phóng nhiệt tình như thường. Nhưng Hứa Bạch có thể nhìn ra sự khẩn trương từ bàn tay nắm chặt của cô, liền ngồi xuống sô pha bồi cô trò chuyện.

Quá trình hóa hình phải nói là hoàn toàn ngoài dự đoán so với những gì Hứa Bạch và mọi tưởng tượng.

Phó Tây Đường, Thương Tứ, Khư Lê, Bạch Đằng chia nhau canh bốn phía, lấy đám nhóc hồ lô làm tâm điểm vây quanh cùng vận khởi pháp lực, chỉ cần có chút bất ổn sẽ lập tức ra tay.

Bọn họ đợi hết cả thanh xuân, đám nhóc lại không có động tĩnh gì.

Lông mày Khư Lê nhăn tít, trên mặt Hồ tam tiểu thư cũng nổi lên lo lắng bất an. Đúng lúc này, anh em hồ lô liên tiếp hô hét lên.

“Pi pi pi pi pi!”

Bảy anh em hồ lô bỗng như khinh khí cầu từ từ căng lên, càng lúc càng lớn, sau đó lảo đảo lắc lư bay lên!

Hứa Bạch sao ngồi yên được nữa, cậu đứng bật dậy. Chỉ trong nháy mắt đó khinh khí cầu màu đen đột ngột nổ tung, hóa thành sương đen vô biên bao trùm cả gian nhà.

“Chết rồi! Ngăn tụi nó lại!” Khư Lê hét lớn.

Thương Tứ mở kết giới ngay tức khắc, Phó Tây Đường phong tỏa đường cửa sổ, Hứa Bạch đỡ lấy Hồ tam tiểu thư đứng vững trong màn sương đen tiếp tục khẩn trương chờ đợi. Ước chừng mười phút sau, trong phòng rốt cuộc khôi phục như ban đầu.

Sương đen tản đi, mọi người đơ mặt nhìn nhau ———— mấy anh em hồ lô đâu rồi?

Không thấy đứa nào hết!

Hồ tam tiểu thư luống cuống quá thể, Khư Lê cũng lộ ra vẻ mặt trầm ngưng, bọn họ không ngờ được nhiều người thế nhưng vẫn có thể xảy ra chuyện. Thương Tứ và Phó Tây Đường liếc nhau, không nói hai lời đã lập tức bắt đầu tìm kiếm.

Bọn nhóc nhất định còn ở trong nhà, bất luận yêu quái nào cũng không thể thoát khỏi khi bọn họ đã hợp tác bày binh bố trận.

Hứa Bạch cũng nhanh chóng gia nhập đội tìm trẻ. Năm phút sau, cậu phát hiện ra một thằng cu béo núc béo ních trong bồn rửa chén ở nhà bếp.

Nhìn cu cậu ước chừng bốn năm tuổi, trắng trẻo mập mạp, da thịt mềm mại mịn màng, chổng mông nằm lọt thỏm trong bồn, trên mông còn giữ lại nửa đoạn đuôi cáo xù xù.

Hình như cu cậu ngủ rồi, mắt thì nhắm tịt miệng thì chu chu, còn chảy cả nước miếng.

“Tôi tìm được một đứa rồi!” Hứa Bạch sợ cu cậu cảm lạnh, nhanh tay vớt cu cậu lên.

Sau đó, bọn họ tìm được năm đứa nữa ở phòng ngủ, phòng vệ sinh, phòng đồ chơi, nhưng mãi vẫn chưa thấy đứa cuối cùng.

Thương Tứ nhìn nhóc béo đang nằm trên sô pha, hỏi: “Hình như còn sót lại thằng Sáu à?”

Khư Lê và Hồ tam tiểu thư im lặng một cách kỳ lạ. Tuy con trai do họ sinh ra, nhưng lớn lên y đúc nhau, đều là một cục đen thui, muốn phân biệt ai là ai cũng lực bất tòng tâm.

Nếu không thì nào có chuyện đặt tên cho bọn nhỏ Hồ Nhất Nhị Tam Tứ Ngũ Lục Thất nghe qua loa như vậy.

Lúc này, Hứa Bạch bỗng cảm giác bàn tay ai đó nắm mắt cá chân mình, sợ đến giật bắn cả người. Cậu vừa cúi đầu đã thấy tên nhóc ú nu ú na từ sô pha nhô đầu ra, ngốc ngốc ngơ ngơ chớp chớp đôi mắt, miệng chảy nước miếng nhìn mình lăng lăng.

“Ba!” Nhóc béo kêu một tiếng trong veo.

“Không không không anh không phải ba nhóc.” Hứa Bạch vội vàng lắc đầu.

“Ba!” Nhóc béo càng kêu càng hớn hở, cuối cùng bị Khư Lê đen mặt xách lên, ném tới đoàn tụ cùng mấy anh em khác.

Thật lâu về sau, Hứa Bạch mới biết thì ra khi ấy nhóc hồ lô muốn kêu “Bát”, Hồ Bát Bát, chỉ là âm điệu sai một chút thế là thành ba ba.

Nhưng thời điểm đó chưa ai phát hiện ra, khiến Khư Lê tức muốn tăng xông, thiếu chút nữa lên cơn nhồi máu cơ tim.

Sau đó sau đó nữa, rốt cuộc anh em hồ lô đã tập nói xong, cả đám bị đưa vô nhà trẻ bắt đi học. Khư Lê không thiếu tiền, chọn ngay một trường tư nhân sang quý học phí ngất ngưởng, một lớp chỉ có mười mấy đứa trẻ, lực lượng giáo viên lại hùng hậu kinh người.

Nhưng vấn đề tới rồi đây.

Anh em hồ lô không chỉ thân thiết với nhau mà ngoại hình còn tương tự đến độ y như copy paste. Vì thế khi bọn nhóc vào lớp ngồi cạnh nhau chính là tràng cảnh một khuôn mặt chiếm hết nửa cái phòng học.

Giáo viên toàn trường và bạn học, thậm chí cả dì lao công nghe đồn cũng nhịn không được phải đến vây xem, thiếu chút nữa anh em nhà họ Hồ đã được lên chuyên mục tin tức xã hội một phen.

Trường học vì duy trì kỷ luật, không thể không chia tách bảy anh em phân vào các lớp khác nhau. Nhưng vấn đề vẫn tiếp tục phát sinh —— giáo viên và bạn học không thể phân biệt ai là ai, thời khóa biểu các lớp lại không giống nhau, vì thế lại xuất hiện tình huống thần kỳ “một người liên tục học ba tiết thủ công ở ba lớp khác nhau”.

Dường như tuần nào Khư Lê và Hồ tam tiểu thư cũng nhận được lời mời đến trường nói chuyện cả. Bọn họ cũng thử qua rất nhiều cách nhằm hỗ trợ thầy cô nhận biết bảy anh em, nhưng tất cả đều vô dụng.

Dặn dò mấy đứa nhỏ ngoan ngoãn tuân thủ kỷ luật chúng nó cũng không nghe. Không nghe cũng đành thôi, thế mà chúng nó phá phách xong còn ném nồi cho nhau, ném tới ném lui riết chẳng ai biết được rốt cuộc là đứa nào quậy.

Cho chúng nó mặc quần áo khác nhau thì mới một giây chúng nó đã đổi cho nhau, đổi đến cha mẹ đẻ cũng nhận không ra.

Hồ tam tiểu thư hoàn toàn bó tay, đành tìm đến Phó Tây Đường nhờ anh ra tay, làm bảy chiếc kiềng tròng lên cổ bọn giặc trời này. Mỗi chiếc kiềng đều có khóa trường mệnh, trên khóa khắc tên từng đứa. Trừ phi có chìa khóa, vĩnh viễn không thể tháo xuống được.

Kiềng cổ như vòng kim cô trên đầu Tôn đại thánh, thu phục bảy anh em ngoan ngoãn hẳn ra, không dám phá làng phá xóm nữa. Chỉ là tạo hình của chúng nó làm Hứa Bạch cảm thấy mình đang nhìn thấy Na Tra hàng thật giá thật.

Gần đây bảy Na Tra lét lút thò đầu vào nhà số 10 phố Bắc, lặng lẽ hỏi dây thường xuân em “Phó tiên sinh có nhà không”.

Nếu Phó tiên sinh có nhà, lập tức bỏ chạy, bởi anh sẽ bắt cả bọn ở lại làm bài tập.

Nếu Phó tiên sinh đi vắng, bọn nhóc liền ùa vào kiếm Hứa Bạch chơi, không chơi đến lúc Khư Lê tìm tới thì kiên quyết không về.

“Hồ Bát! Hồ Bát! Hồ Bát!” Trong tiếng gọi liên thanh lộ ra sung sướng và tinh thần phấn chấn vô hạn.

Nhưng cái gọi là con trai cười hì hì, thằng cha nó khổ hề hề chính là Khư Lê đến trường nhưng không đón được sấp nhỏ, hôm nay cảm thấy quá mệt mỏi với cuộc đời, mệt đến sọ não cũng muốn nứt, toàn thân đều đau.

Mấy thằng nhãi khó ưa, cha mấy đứa tức thở không ra hơi rồi, chờ cảnh bị quất mềm xương đi con.