Phó Tây Đường cũng không biết mình bị làm sao, ước chừng là điên rồi, chỉ nghĩ tận tình ôm lấy thanh niên trước mặt, không tiết chế mà hấp thu hơi ấm và vui thích từ trên người cậu, chẳng cần quan tâm ngày mai ra sao.
Cậu nhóc lại nhiệt tình lớn mật đáp lại anh như thế làm anh không cách nào tự kiềm chế được.
Ánh sao xuyên qua nóc nhà trong suốt rải rác lên giường lớn trắng tinh, theo tiếng rên rỉ đứt quãng ngâm lên hỡ hững len qua cửa sổ, lại bị cơn gió quấy rầy, thả mình xuống vẩy đầy vụn sáng lên mặt bể nước nóng.
Hứa Bạch lau mồ hồi chảy dọc gương mặt Phó Tây Đường, cúi đầu cắn một ngụm lên vai anh.
Hai người đều đã quên ngày mai còn có chính sự, chờ tới khi nhớ ra cũng không rảnh mà lo. Kết quả của phóng túng quá mức chính là bất tri bất giác trời đã hửng sáng.
Giờ là mùa hè, trời vốn mau sáng. Lúc đó cả hai đều đã tắm rửa xong đổi ga giường nằm trên giường rồi, Phó Tây Đường vỗ nhẹ vai Hứa Bạch dỗ cậu ngủ.
Hứa Bạch mệt mỏi thực sự, vùi đầu trong ngực Phó Tây Đường, cũng không quan tâm ánh nắng đang làm phiền quyết ngủ cho bằng được. Nhưng cậu vừa nhắm mắt đã nghe một tiếng quỷ khóc sói gào vang lên ở bên ngoài.
Âm thanh kia hẳn là cách bọn họ khá xa, truyền tới tai Hứa Bạch chỉ còn loáng thoáng. Nhưng đối với người đã cày cấy vất vả cả đâm mà nói, nhiêu đó cũng đủ phiền lòng.
Cậu nhịn không được nhíu mày, Phó Tây Đường che hai tai cho cậu, dịu dàng dỗ dành, “Không có gì đâu, có người chuẩn bị nhảy bungee thôi, một chút là ổn rồi.”
Hứa Bạch mơ mơ màng màng, căn bản không nghe rõ được Phó Tây Đường đang nói gì. Dù sao đã có Phó Tây Đường thay cậu chắn lại mấy âm thanh kia, cậu liền an tâm ngủ tiếp.
Cậu không thấy được sau khi mình vào giấc thì Phó Tây Đường cực độ lạnh lẽo nhìn thoáng qua hướng âm thanh truyền tới, A Yên trên đài nhảy bungee sợ tới mức đột ngột ôm lấy lan can.
“Tôi tôi tôi đệt đệt sao tiên sinh cũng ở đây?! A Yên có thể cảm nhận được hơi thở của tiên sinh, bởi vì cỏ cây chung quanh đều đang cảnh cáo cậu nhóc —— dám phát ra tiếng nữa thì nhảy xuống tìm chết luôn đi.
An Bình không biết tiên sinh là ai, hẵng còn kiểm tra trang bị trên người, sau đó bắt đầu khởi động làm nóng cơ thể.
A Yên thực cẩn thận dịch tới bên người cậu ta, nhỏ giọng nói: “An đại lão, tôi kêu cậu là An đại lão đó, sáng sớm tự dưng chúng ta đi nhảy bungee là sao? Cậu biết giờ mới mấy giờ không?”
“Không khí buổi sáng tương đối thoáng đãng.” An Bình nhìn một quầng hồng nhạt trước mắt, bĩnh tĩnh vận động làm nóng người.
Một hai ba bốn, hai hai ba bốn, tốt, làm lại lần nữa.
A Yên ngẩng đầu nhìn trời, cậu tự hỏi nếu bây giờ đạp An Bình văng xuống, tỷ lệ cậu có thể thoát khỏi chế tài pháp luật là bao nhiêu phần trăm. Hình như ông chủ khu trò chơi nhảy bungee này biết An Bình, nên đặc cách cho bọn họ vào nhảy lúc sáng sớm thế này, người cũng còn đang đứng đằng sau đây.
Nếu muốn đá An Bình xuống, cậu phải đánh ngất người này rồi diệt khẩu, thế thì không có lời, cực kỳ lỗ vốn.
Thôi bỏ qua đi.
An Bình quay đầu hỏi: “Cậu chuẩn bị tốt chưa?”
Lần này đổi thành A Yên liệt mặt, “Chuẩn bị cái gì, chuẩn bị xem cậu chịu chết hả? Yên tâm đi lúc cậu nhảy xuống tôi sẽ giúp cậu cắt đứt dây.”
An Bình bị gió thổi làm gò má đỏ hồng, hiếm thấy mà tươi cười, “Tôi nhảy trước đây.”
A Yên cảm giác không ổn, “Ơ, muốn tìm chết thật à?”
An Bình lại không đáp nữa, chỉ đứng trên đài cao bên cạnh, hít sâu một hơi, dang tay đón gió như The Titanic. Ánh mắt cậu nhìn thẳng mặt trời mọc ở phương xa, thần sắc bình tĩnh.
“Ui……..” A Yên vẫn hơi lo lắng, nhịn không được muốn bước lên cản cậu ta lại.
Nhưng lúc này, An Bình đột nhiên hét lớn với núi cao cùng rạng đông———
“Tôi muốn sống quá bốn mươi tuổi!!!”
“Tôi muốn sống thật lâu!!!”
“A a a a a a a a a!”
Tiếng hò hét tựa như phát tiết, bị gió thổi về phương xa, vang vọng giữa triền núi. Thiếu niên thả người nhảy khỏi đài cao, đắm chìm trong bình minh đỏ hồng, tận tình thả lỏng thân thể.
Trời đất quay cuồng không gian chao nghiêng, cậu nỗ lực mở to mắt thu lấy cảnh sắc xung quanh. Núi sông bao la hùng vĩ, lòng cậu cũng theo đó trống trải thoáng đãng.
Không nhớ là kẻ ngốc nào nói trên TV rằng chỉ cần chổng ngược người, nước mắt sẽ không chảy xuống.
Quá ngu ngốc rồi. An Bình bị treo ngược thầm nghĩ.
A Yên trên đài cũng bị can trường dũng cảm của cậu ta đả động, cậu là một yêu quái, dù có vị quăng cũng không chết, cũng không có gì đáng sợ cả. Thấy An Bình đã nhảy, cậu cũng lớn gan leo lên đài cao bên cạnh.
Cố lên nào! Anh Yên!
Người sợ yêu không sợ! Buông tay ra rồi nhảy! Một đời anh danh chính là ở chỗ này!
“A a a a a a a a a a a!” A Yên nhảy xuống, cậu nhóc hoàn toàn quên lãng cảnh cáo của Phó Tây Đường, hét lên cực độ tận hứng.
An Bình đã phục hồi tinh thần, đứng bên dưới chụp liên tục cho cậu ba mươi sáu bức ảnh, bức nào bức nấy xấu ma chê quỷ hờn.
Rất nhanh A Yên cũng tiếp đất. Khó có được một lần lên núi, An Bình quyết định đưa A Yên đi ngâm suối nước nóng. Nhảy bungee xong đi ngâm mình thư giãn thể xác lẫn tinh thần, có thể nói là cực kỳ hưởng thụ.
A Yên nhớ tới cảnh cáo vừa rồi của tiên sinh nhà mình thì có hơi nhút nhát, “Chúng ta quấy rầy mộng đẹp của tiên sinh, chắc chắn ngài ấy sẽ chém chết tôi.”
“Vậy giờ cậu không đi ngâm suối nước nóng thì ông ta sẽ không chém chết cậu sao?” An Bình nghiêm túc đặt vấn đề.
A Yên nghĩ nghĩ một hồi rồi lắc đầu. Cẩn thận ngẫm lại, cậu thấy An Bình nói cũng có lý lắm. Đều phải nghe mắng cả thôi, thế thì vì sao lại không đi ngâm suối cơ chứ? Sao phải tự làm khó bản thân nhỉ!
Hai người phấn chấn hăm hở như bước trên thần lộ, thẳng tiến tới đích, bỗng An Bình dừng lại, “Hình như chúng ta đi nhầm đường rồi.”
“Hả?” A Yên là đi theo An Bình, căn bản không để ý tới cảnh vật chung quanh, giờ cẩn thận nhìn lại, trong lòng tức khắc lộp bộp một chút. Con đường này hai bên cỏ cây tươi tốt, không có gió, cũng không có chút tiếng động, an tĩnh tới quỷ dị ———- sợ là bọn họ đã đi vào mê trận thực vật của tiên sinh rồi.
A Yên nói giản lược với An Bình, An Bình liệt mặt hai giây, “Vậy đi thôi.”
A Yên vội vàng giữ chặt cậu ta, “Cậu không sợ tiên sinh nhà tôi à?”
“Sợ chứ, tôi đánh không lại ông ta mà.” An Bình đáp.
A Yên bỗng cảm thấy câu “Tôi đánh không lại ông ta” hơi quen tai, tiểu bảo bối luôn nói như vậy, anh ta bảo kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.
“Dũng cảm tiến tới, nằm yên chịu đòn.” An Bình vỗ tay với A Yên một cái rồi tiếp tục đi về phía trước. A Yên thực sự phục cậu ta rồi, vội vàng đuổi theo.
Ước chừng mười phút sau, hai người đi tới trước cổng một biệt thự, ngẩng đầu nhìn, bảng hiệu đề hai chữ “Đường viện”
An Bình rất lễ phép gõ cửa, cánh cửa kia lập tức mở ra.
Lúc này A Yên lấy ra tư thái nửa chủ nhân đi đằng trước, nhỏ giọng dặn: “Đi theo tôi, chắc là tiểu bảo bối còn đang ngủ, chúng ta khẽ một chút thôi.”
An gật gật đầu, không nói gì thêm, chỉ nghiêm túc đánh giá tiểu viện thanh nhã cổ xưa trước mắt. Kỳ thực cậu cho rằng mình sẽ tới căn nhà cũ kiểu Tây như trong mơ, chợt có cảm giác hơi ngoài ý muốn.
Chủ nhân căn nhà cũng không ra mặt, nghênh đón bọn họ là giỏ tre nhỏ và cái cuốc đặt trước sân.
An Bình không hiểu, A Yên lại là nháy mắt đã tỏ tường.
Chắc chắn là tiểu bảo bối mỏng manh yếu đuối đã lười lại tham ăn nũng nịu gì với tiên sinh rồi! Mà cậu nhóc chỉ có thể từ con trai của địa chủ rớt xuống thành đứa ở thảm thương nhà địa chủ, tuổi còn nhỏ đã bị đuổi vào núi hái nấm!
Đúng là người nghe đau lòng, kẻ thấy phải rơi lệ mà!
A Yên tức giận suýt ngất, nhưng không thể không đeo giỏ treo lên lưng cầm lấy cuốc nhỏ, không dám hó hé câu nào.
Vừa quay đầu lại, cậu nhóc phát hiện An Bình cũng đeo sọt theo sau mình.
“Cậu đi theo tôi làm gì? Có thấy không, ra cửa rẽ trái là suối nước nóng.”
“Người anh em, xem ra cậu lăn lộn không ra làm sao rồi.”
“Ai cần cậu lo!”
“Hôm nay ăn gà hầm nấm không?”
“Ăn canh thập toàn đại bổ.” A Yên hung tợn đè thấp âm thanh nói: “Tôi phải hầm thận dê cho bọn họ, bổ thận bổ thật bổ vào!”
An Bình nhắc nhở cậu: “Nơi này không nuôi dê.”
A Yên lé mắt: “Cậu có hiểu cái gì là hài hước không vậy?”
“Không hiểu.”
“…………”
Lúc Hứa Bạch thức dậy đã là hai giờ chiều. Cậu vừa nhìn đồng hồ đã biết là hỏng bét cả rồi, vô cùng lo lắng bò dậy, thấy Phó Tây Đường từ bên ngoài đi vào, cậu vừa bước tới phòng tắm vừa oán trách anh: “Sao Phó tiên sinh không gọi em, làm lỡ việc hôm nay của đoàn phim mất.”
Hứa Bạch là nam chính, phần diễn rất nhiều, cậu không có mặt thì phân đoạn trong rừng hôm nay không cách nào quay được.
Phó Tây Đường đi qua, tựa lên khung cửa: “Yên tâm, hôm nay địa điểm quay phim gặp chút sự cố, đã tạm ngưng công việc.”
“Tạm ngưng?” Hứa Bạch sửng sốt rồi hoài nghi nhìn Phó Tây Đường.
Phó Tây Đường nhìn nhúm ngốc mao lay động trên đỉnh đầu cậu, trong mắt hiện lên ý cười, “Hiện tại tất cả mọi người sang sung sướng du lịch suối nước nóng, đạo diễn chi tiền, em ngại buồn thì có thể qua đó chơi chốc lát.”
Hứa Bạch nhất thời nhướng mày, “Đạo diễn bao, Phó tiên sinh thanh toán lại chứ gì? Có phải tiêu nhiều lắm không?”
Phó Tây Đường: “Em muốn biết sao?”
“Không muốn, em sẽ đau lòng lắm.” Hứa Bạch ra vẻ nhức nhối.
“Nhỏ mọn vậy sao?”
“Đúng vậy, Hứa Bạch keo kiệt đã chết.” Cậu đáp, ngậm bàn chải đánh răng quay đầu nhìn Phó Tây Đường, bỗng thả lỏng dựa lên mặt đá cẩm thạch ngoắc tay với anh.
Phó Tây Đường bước qua, cậu liền dùng thế sét đánh không kịp bưng tai bẹp một cái thơm lên má anh, lưu lại một vòng kem đánh răng vị bạc hà.
Hứa Bạch thoải mái, Phó Tây Đường bất đắc dĩ. Chờ tới khi cậu súc sạch kem trong miệng, anh trấn áp cậu trên bệ rửa mặt, hôn tới nỗi cậu cầu xin tha thứ mới thôi.
“Được rồi mà tiên sinh, em sai rồi, sai rồi mà……..” Hứa Bạch thở phì phò, hai chân nhũn ra.
Cuối cùng cậu được Phó tiên sinh bế một đường từ phòng ngủ ra phía trước, dép lê cũng không mang, trực tiếp ngồi lên ghế mây, lười biếng mà uống trà nóng ăn điểm tâm lót dạ đợi cơm chiều.
Thẳng tới khi A Yên và An Bình đeo giỏ tre thắng lợi trở về, Hứa Bạch mới chợt nhớ ra ——– theo như kế hoạch sinh nhật triễn làm năng lực bạn trai bùng nổ của cậu, hôm nay cậu phải làm bữa tối tình yêu.
Nhưng suy xét tới trù nghệ tàn phế của bản thân, vì an toàn nhân thân của Phó tiên sinh thân mến, trước tiên Hứa Bạch kêu đàn anh chuẩn bị đầy đủ tất cả dụng cụ ăn lẩu, nước cốt và các loại hương liệu. Cậu chỉ cần làm một việc chính là bỏ đồ ăn vào nấu là được, thông minh sáng suốt như thế, Hứa Bạch nhịn không được muốn nhấn like cho chính mình.
Chút tâm tư này của cậu, dường như đã bị Phó tiên sinh nhìn thấu.
Hứa Bạch sờ sờ mũi, ánh mắt chuyển lên người An Bình, biết rõ còn cố hỏi: “A Yên, đây là bạn của cậu à?”
A Yên căng da đầu hát tuồng cùng cậu: “Đúng vậy, mới quen hai hôm trước.”
Nói xong A Yên quay về phía An Bình, định kêu cậu ta lại chào hỏi. Kết quả chỉ thấy một trận hoa mắt, An Bình đã tới trước người Hứa Bạch, như gặp mặt lãnh đạo mà vươn tay, “Chào anh, em là An Bình. An của An Hà, Bình của an bình, mẹ em là fan của anh. Không ngờ có thể gặp anh ở đây, nhất định phải ký tên cho em nhé.”
A Yên: “……….”