Ảnh Đế Và Phó Tiên Sinh Của Cậu Ấy

Chương 42: Bày Tỏ




“Phó tiên sinh à, anh như vậy sẽ làm người khác hiểu lầm đó” Hứa Bạch hẵng còn duy trì được bình tĩnh mà lớn mật nhìn thẳng vào mắt Phó Tây Đường.

Phó Tây Đường lăng lặng nhìn thanh niên tuấn lãng trong ánh đèn ấm áp nhu hòa, hỏi lại: “Hiểu lầm điều gì?”

Hứa Bạch vô tội chớp chớp mắt, mang tâm lý chiến sĩ bất khuất bất chấp mọi giá đáp lại: “Hiểu lầm là anh đang tán tỉnh”

Phó Tây Đường nhìn cậu thật sâu rồi chuyển ánh mắt lên vành tai cậu: “Người khác tạm thời chưa rõ, nhưng vành tai cậu thì đúng là đã cho là như vậy thật”

Hứa Bạch ngẩn người, bất tri bất giác ý thức được lỗ tai mình nhất định đỏ lên rồi! Làm sao vậy hả người anh em lỗ tai? Anh không thể phối hợp chút à? Diễn xuất đẳng cấp ảnh đế bị anh làm sụp đổ rồi!

“Khụ khụ” Hứa Bạch đánh trống lảng, “Hay là chúng ta thử xem khối vuông này trước đi.”

Dứt lời, cậu xoay người qua đối mặt với notebook, bắt đầu thao tác. Không thể không thừa nhận Phó tiên sinh quả nhiên là vị thợ máy số một Yêu giới, khối vuông nhỏ kết hợp khoa học kỹ thuật hiện đại và pháp thuật tối ưu linh hoạt, tiện dụng cực kỳ. Hứa Bạch chỉ cần gõ vào một cậu, nó tự động tạo ra các câu tương tự, đồng thời trả lời một trăm người.

Mỗi lần phản hồi, Hứa Bạch đều thấy ác ma nho nhỏ ở mặt ngoài khối vuông nháy lên ánh sáng đỏ, thực sự tà ác, nhưng lại có chút đáng yêu.

Hứa Bạch cứ thế lấy một địch trăm, hăng hái chém giết tứ phương. Gặp được tổ chức fan khống chế bình luận của đối phương Hứa Bạch cũng không sợ. Thông thường người ta sẽ bình luận một loạt y như nhau, tuy có thể đạt được hiệu quả làm sạch khung bình luận, nhưng người sáng suốt đều biết là fan cố ý. Cách làm như vậy, đả thương địch thủ một ngàn, tự tổn hại cũng tám trăm.

Nhưng Hứa Bạch có khối vuông trí năng đỉnh cao, cậu có thể một mình ngụy trang thành đoàn trăm người. Sức chiến đấu chỉ một giây đã tạo thành bão táp càn quét không tha một ai, vinh dự trở thành quân địch cực mạnh cho phe đối thủ.

Nhớ năm đó ở Tây Hồ, Hứa Bạch chính là “Nhân vật hung ác” có thể mắng chửi con rùa cách vách cả ngày trời, Lãng Lý Bạch Điều tuyệt không phải hư danh. Tuy nói mấy năm nay cậu đã hoàn lương, tâm thái cũng ít nhiều biến hóa, nhưng nguyên nhân lớn nhất khiến cậu không tham gia vào vòng ồn ào loạn chiến mắng người cũng chỉ vì không muốn mất thời gian cho mấy việc như vậy, phiền phức lại không có giá trị.

Trên đời này, có mấy ai thực sự có thể hoàn toàn không để bụng những lời chửi rủa và phỉ báng từ người khác?

Giờ thì tốt rồi, tay cầm khối vuông, ta chinh phạt cả thiên hạ.

Hứa Bạch điên cuồng vả mặt rồi lại lại vả mặt, đến Phó tiên sinh cũng tạm thời bị ném ra sau. Sảng khoái quá à! Đã quá đi à!

Phó Tây Đường nhìn ót cậu bạn nhỏ ba lòng hai ý này rồi liếc mắt sang khối vuông, khối vuông liền kêu lên một tiếng kỳ quái.

Hứa Bạch không chú ý tới động tác nhỏ của Phó Tây Đường, chỉ nghi hoặc xem xét khối vuông. Khi ánh mắt vừa trở lại màn hình notebook, khối vuông đã bắt đầu một đợt tự động phản hồi mới.

“Này………..” Hứa Bạch quay đầu lại nhìn Phó Tây Đường.

Phó Tây Đường giải thích: “Lần đầu vận hành, có lẽ có bug. Để nó tự hoạt động đi, chờ lát nữa tôi kiểm tra sửa chữa lại”

Hứa Bạch không chút nghi ngờ tiếp nhận lời giải thích này. Ánh mắt đảo qua màn hình notebook lần hai, phát hiện khối vuông phản hồi còn nhanh hơn mình nhiều, cũng độc miệng hơn nhiều, liền dứt khoát không để ý nữa.

Đánh chữ cũng mệt lắm chứ bộ.

Vả người lâu như vậy, trong lòng Hứa Bạch cũng bình tĩnh lại. Ở góc độ Phó Tây Đường không nhìn tới, tròng mắt cậu vừa chuyển, khóe miệng hiện lên ý cười giảo hoạt. Sau đó cậu quay đầu lại nhìn Phó Tây Đường, “Chúng ta ra sân phơi ngồi một lát đi, A Yên nói với tôi đêm nay trăng tròn”

Phó Tây Đường không từ chối, giống như hai người đàn ông trong đêm khuya  ở sân phơi ngắm trăng là một việc cực kỳ bình thường và đứng đắn.

Hai người sóng vai bước đi, rất nhanh đã tới cửa sân phơi, Hứa Bạch trước một bước thân sĩ mở cửa mời Phó Tây Đường.

Phó Tây Đường không có ý kiến, thoải mái hào phóng bước vào trước. Trên sân phơi gió đêm phơ phất, vầng trăng tròn vành vạch nhô cao chiếu xuống một đêm rực rỡ.

Tiếng bước chân Hứa Bạch tới gần, Phó Tây Đường nghe cậu nói: “Phó tiên sinh tặng tôi một món đồ chơi, tôi lại không biết cảm ơn anh thế nào. Không bằng Phó tiên sinh cũng như ngày đó, hỏi tôi ba vấn đề, có được không?”

Phó Tây Đường xoay người, Hứa Bạch đã tới bên cạnh, dựa lưng vào lan can hơi nghiêng đầu nhìn anh.

“Được” Phó Tây Đường thuận miệng đáp: “Ngày mai cậu muốn ăn món gì?”

Hứa Bạch nghiêm túc tự hỏi chốc lát, “Tôi độc thân, trước nay chưa yêu đương bao giờ”

Một người ngẫu nhiên hỏi, một kẻ vờ không hiểu đáp lại chuyện chẳng liên quan.

Chỉ là lời đã dứt, cũng không ai rối rắm về vấn đề hỏi một đẳng trả lời một nẻo vừa rồi. Gió đêm mát lạnh phất qua thái dương Phó Tây Đường, lại đùa giỡn tóc mái trên trán Hứa Bạch. Rõ ràng gió lạnh như vậy, nhưng dường như độ ấm chung quanh lại tăng cao.

Cũng không phải loại khô nóng làm người ta khó chịu, mà là tế bào toàn thân trên dưới đều hưng phấn phát nhiệt. Hơi thở ái muội quẩn quanh bên người. Gió đã lặng yên, nhưng lại giống như chỉ cần một cái giơ tay, một ánh mắt cũng có thể cuốn lên lốc xoáy.

Hứa Bạch cảm thấy mình đại khái là nhịn không được.

Vẫn luôn muốn cho đối phương thật nhiều ấn tượng tốt, muốn chờ đúng thời cơ, lựa chọn thời điểm thích hợp, nói lời lãng mạn đã chuẩn bị kỹ càng. Nhưng tim lại không chịu khống chế, nó không phải thứ lý tính có thể an bày, nó bang bang nhảy loạn nói cho cậu —— hiện tại là thời cơ tốt nhất.

Chỉ cần cậu muốn, chỉ mong người nguyện ý.

Lãng Lý Bạch Điều đây không sợ hãi điều gì.

Phó Tây Đường lại hỏi vấn đề thứ hai, “Thích trời nắng hay thích ngày mưa?”

Hứa Bạch tự tâm nói thẳng, không đợi nổi tới vấn đề thứ ba, “Tôi thích……”

Phó Tây Đường lại vươn ngón tay đè lên môi Hứa Bạch, đổ ngược nửa câu sau của cậu trở lại. Anh cúi đầu nhìn đôi mắt mở to của Hứa Bạch, khóe môi hơi cong cong lên, “Hôm nay trăng tròn”

Hứa Bạch tiếp tục trừng mắt, trừng đến độ mắt như trợn trắng —— trăng tròn thì làm sao, trăng tròn thì không thổ lộ được sao? Phó Tây Đường tôi biết anh cố ý đấy.

Anh trêu chọc tôi.

Lại không cho tôi thổ lộ. Ủng hộ chính chủ vào ngay ( trùmtruyệ n.co m)

Mẹ nó, còn cười nữa.

Hứa Bạch lần đầu nhìn thấy Phó Tây Đường như vậy, mỉm cười không chút che dấu, ngăn không được suy nghĩ: Nếu lần đầu gặp mặt anh cười với em như vậy, không chừng em đã cong ngay tại chỗ.

Sợi xích bạc kia khẽ đung đưa mọt biên độ rất nhỏ trong gió đêm thanh lạnh, làm tim cậu như đặt trên xích đu, lắc lư tới lui đến hoảng.

Mà lúc này, Phó Tây Đường giữ chặt tay Hứa Bạch kéo cậu tới trước người, cả hai hướng về phía vườn hoa. Hứa Bạch cứ như vậy bị vây giữa lồng ngực anh và lan can, còn chưa kịp phản ứng Phó Tây Đường đã nâng tay cậu lên, lòng bàn tay anh dán vào mu bàn tay cậu, mười ngón đan vào nhau.

“Nhìn bên đó.” Giọng nói từ tính của Phó Tây Đường chui vào tai Hứa Bạch, ấm áp lan ra trêu chọc vành tai mẫn cảm.

Hứa Bạch như thần sai quỷ khiến ngơ ngác nhìn đôi tay hai người nhau giao nhau đang nổi lên ánh sáng lục nhạt ——— phảng phất như đại biểu cho sự sống đang trỗi dậy, khoảnh khắc ánh sáng bừng lên, pháp lực trong lòng bàn tay họ lưu chuyển.

Trong vườn hoa dưới lầu, có thứ gì đó vươn khỏi mặt đất sinh ra.

Hứa Bạch nghe rành mạch tiếng chồi non chui từ lòng đất, tuy rằng rất nhỏ nhưng cậu vẫn nghe được. Cậu không khỏi có chút kích động, nửa thân mình vươn khỏi lan can, thấy được chỗ hôm nọ cậu gieo hạt vươn lên một mầm xanh.

Mầm non kia không ngừng lớn lên, quanh phiến lá phát ra ánh sáng xanh lục như trên bàn tay hai người, đón lấy gió đêm và ánh trăng, không ngừng hướng về phía trước, chỉ trong mấy chục giây ngắn ngủi đã thần kỳ lớn thành một cây cao chừng ba mét.

“Đây là…….cây gì thế?”

“Mãn nguyệt, thời điểm tôi tìm thấy nó thì nó đã héo khô. Tôi đem trái của nó về cho cậu, một lần nữa thúc mầm, hiện tại cây này là của cậu.”

“Tôi?” Hứa Bạch xoay người, lưng dựa vào lan can, cả người vẫn bị vây trong ngực Phó Tây Đường. Hai người áp sát nhau, phảng phất như cúi đầu là có thể môi chạm môi.

“Đây là cây nhân duyên, hấp thụ ánh trăng kết mật quả. Hiện giờ nó nảy mầm, cậu biết nó đại biểu cho điều gì không?” Phó Tây Đường lại cúi đầu áp sát thêm chút nữa.

Tim Hứa Bạch bùm bùm đập kinh hoàng, cổ họng khô khốc, “Đại biểu điều gì?”

Phó Tây Đường nói: “Trời cao đã định, em là của tôi”

Đi tìm mật quả chỉ là ý nghĩ tùy hứng nhất thời.

Đêm đó bên hồ nghe tiếng hát của Hứa Bạch, Phó Tây Đường phát hiện dường như mình có tâm tư khác với cậu bạn nhỏ này. Vừa hay cây Mãn nguyệt trong truyền thuyết sinh trưởng ở Tần Lĩnh, vì thế anh trèo đèo lội suối tìm được nó, cũng mang nó trở về.

Cây Mãn nguyệt cho ra đáp án cũng không tồi.

Hứa Bạch bỗng dưng duỗi tay kéo cổ áo Phó Tây Đường, “Em không quan tâm trời cao gì đó, anh nói xem, anh có thích em không?”

Tình ý trong mắt Hứa Bạch tựa nắng chiều như lửa rực rỡ cuồng liệt nhuộm đỏ một vùng trời.

Trong lòng Phó Tây Đường thở dài một tiếng, cúi đầu hôn nhẹ lên khóe mắt cậu, “Tôi thích em”

Xích bạc lạnh lẽo đảo qua gương mặt Hứa Bạch khiến cậu hoàn hồn rồi lại kích động lên.

Lãng Lý Bạch Điều luôn là trường phái hành động thực tế, cậu giơ tay giữ sau ót Phó Tây Đường, áp lên môi anh, đảo khách thành chủ đè anh lên lan can, động tác cực độ nhiệt tình dù không mấy thành thạo.

Phó Tây Đường thả lòng dựa vào lan can, tay trái vòng ôm eo Hứa Bạch, tay phải nhẹ nhàng vỗ về sau gáy cậu, năm ngón tay luồng vào tóc đen tựa như an ủi, lại như cổ vũ.

Đêm khuya gió lãng đãng thoảng qua, dây thường xuân em trên tường cuộn mình lại, mầm nhọn lén lút nhô đầu qua khe hở của các vòng dây leo nhìn hoa cỏ trong vườn dường như đều sung sướng giãn ra cành lá.

Cây Mãn nguyệt lại cao thêm một chút, lá cây đều xòe ra một mực hướng về mặt trăng trên đỉnh đầu, hấp thụ ánh trăng như lưu ly lóng lánh trong không khí.

Thật lâu sau, Hứa Bạch tách khỏi Phó Tây Đường, cảm thấy chân mình hơi mềm.

Phó tiên sinh về đêm đúng là đóa hoa mỹ lệ nha, Phó tiên sinh chính miệng thừa nhận thích mình nha, thật sự làm người ta không chịu nổi mà. Cậu chôn đầu lên vai Phó Tây Đường nhỏ giọng: “Em trúng độc rồi”

Phó Tây Đường ôm eo cậu không để cậu trượt xuống, đối với mạch não thần kỳ của bạn trai, anh hơi bất đắc dĩ lại cảm thấy thật thú vị.

“Phó tiên sinh?”

“Ừ, tôi nghe”

“Phó tiên sinh?”

“Em có thể gọi tên tôi”

“Tây, Tây…..” Hứa Bạch tự bỏ cuộc, “Thôi, cứ để em gọi anh Phó tiên sinh”

Phó Tây Đường mỉm cười: “Em muốn thế nào cũng được cả”

Hứa Bạch treo trên người Phó Tây Đường không muốn buông ra. Luyến tiếc là một chuyện, tách ra thì xấu hổ lại là chuyện khác.

Bình thường các cặp đôi sau khi tỏ tình xong thì làm sao? Chưa từng yêu đương sao biết được!

Hiện tại mà đối diện rồi mắt không biết nên để ở đâu thì làm sao đây?

Chân mềm quá rồi, không bình tĩnh nổi.

“Muốn tôi đưa em về phòng sao?” Phó Tây Đường tri kỷ hỏi.

“Không cần đâu.” Hứa Bạch lập tức đứng dậy, ngay ngắn thẳng tắp. Là đàn ông đích thực, yêu đương không thể lúng túng. Nhưng không đúng mà, bọn họ vừa mới ở cùng nhau, giờ không phải là lúc nên dính như keo sơn ư, sao Phó tiên sinh đuổi cậu về phòng nhanh quá vậy?

Phó Tây Đường dường như đọc được tâm tư của cậu, “Bây giờ muộn rồi, sáng mai em còn phải đóng phim.”

“Dạ”

“Về thôi nào”

Phó Tây Đường nắm tay cậu, lúc này anh chủ động mở cửa cho Hứa Bạch, vô cùng săn sóc và chu đáo.

“Em nghỉ ngơi sớm một chút” Phó Tây Đường xoa xoa đầu cậu, nhìn cậu khép cửa phòng.

Chỉ là không quá một giây sau, cửa bị giật mạnh, Hứa Bạch xuất hiện ngay chính diện, hôn một cái lên môi anh như chuồn chuồn lướt nước, chớp chớp mắt, nói: “Anh ngủ ngon”

“Rầm!” Cửa lại đóng.

Phó Tây Đường sờ sờ môi, đứng đó một lúc lâu mới trở lại phòng sách.

Khối vuông nhỏ còn đang ra sức chiến đấu. Phó Tây Đường nhìn chốc lát, hoàn thiện lại mấy lệnh rồi kêu dây thường xuân em đem qua cho Hứa Bạch.

Anh biết chắc chắn bây giờ Hứa Bạch không ngủ được.

Chính xác là như thế. Hứa Bạch tinh thần phấn chấn, toàn bộ suy nghĩ đều là Phó Tây Đường, làm sao ngủ nổi. Sau khi nhận được khối vuông, vì phòng ngừa trắng đêm mất ngủ, cậu dứt khoát trút tất cả nhiệt tình lên mạng.

Mười phút sau, khắp mọi ngóc ngách từ các tỉnh thành ở Trung Quốc dần dần vang lênnhững  âm thanh tức đến hộc máu.

“Bệnh hả trời!”

“Mày yêu đương thì liên quan gì tới bọn tao!”

“Vả mặt tui như vậy còn tới diễu võ dương oai, đm sung quá hen?!”

“Bệnh tâm thần! Đồ điên!”