Hứa Bạch không nhịn được dùng ảnh bầu trời sao đăng một bài trong vòng bạn bè kèm caption ngủ ngon.
Đây vốn không phải chuyện gì đáng chú ý, ngoại trừ Phó Tây Đường và Hứa Bạch, không có người thứ ba biết mảng sao trời này ở đâu, Hứa Bạch đăng xong liền đi ngủ. Nhưng sáng hôm sau, Diệp Viễn Tâm đã gửi một tin nhắn.
Bắc Phương bất bại: Cậu là Cữu lão phu nhân của tôi?
Hứa Bạch không hiểu gì cả, làm sao cậu lại thành Cữu lão phu nhân của anh ta? Có hơi sai rồi đấy. Cậu nhanh chóng trả lời Diệp Viễn Tâm một dấu chấm hỏi, Diệp Viễn Tâm gửi lại một tấm ảnh chụp màn hình.
Trong đó là ảnh đại diện của Phó Tây Đường, đã đổi từ đóa hoa lớn sang trời sao xinh đẹp ——— và tấm ảnh giống y như đúc tấm được Hứa Bạch đăng tối qua.
Knoxville ngày mai: Ảnh là Phó tiên sinh gửi cho tôi, tôi mượn dùng một chút.
Bắc Phương bất bại: Thật sao?
Knoxville ngày mai: Thật mà.
Bắc Phương bất bại: Hại tôi phấn khích một hồi.
Knoxville ngày mai: Phấn khích?
Hứa Bạch nghĩ mà đau đầu, xung quanh mình toàn những người không theo lẽ thường cả, ví dụ như vị Tiểu Diệp tổng này. Hứa Bạch ký hợp đồng với Tứ Hải cũng nhiều năm rồi, nhưng/mãi vẫn chưa rõ mạch não của vị này phát triển kiểu gì.
Bắc Phương bất bại: Nước phù sa không chảy ruộng ngoài nha!
Knoxville ngày mai: Ờ……….
Bắc Phương bất bại: Tôi đánh giá cao cậu [ Husky chăm chú nhìn.jpg ]
À đúng rồi, gần đây ngày nào cũng có người hỏi thăm Cữu lão gia,vuốt mông ngựa, muốn đi cửa sau, thuận gậy tre lên xe bò, nếu họ tìm tới nhà thì cậu cứ thả chó ngay biết chưa? Cắn rớt *** cho tôi.
Knoxville ngày mai: …….
Knoxville ngày mai: Ok Diệp tổng.
Giờ Hứa Bạch mới thực sự có cảm giác “Diệp Viễn Tâm đúng là thân thích của Phó tiên sinh”, hai người đều ưu thích thả chó như nhau.
Chốc lát sau, Hứa Bạch lại rối rắm.
Phó tiên sinh cố ý đổi ảnh đại hiện à? Hay là vô tình? Nếu anh nhìn thấy vòng bạn bè của mình nên mới đổi ảnh đại diện, có nghĩa là anh cũng ôm tâm tư như mình phải không?
Hứa Bạch vừa đánh răng vừa suy nghĩ, chải một cái răng nửa phút mà cảm thấy như một thế kỷ đã trôi qua ——- rối rắm như vậy cũng không phải phong cách của cậu, lại còn sát hại vô số tế bào não, không ngầu chút nào.
Hứa Bạch đặc biệt dứt khoát nhắn cho A Yên.
Knoxville ngày mai: A Yên cậu thấy ảnh đại diện mới của Phó tiên sinh chưa?
Pháo oanh lôi đình: Sao? Tôi đổi giúp đó.
Một câu của A Yên trực tiếp nói cho Hứa Bạch: Cậu suy nghĩ nhiều rồi.
Hứa Bạch cũng không nói về chuyện đó nữa, chỉ hỏi thăm A Yên một chút, rồi chuẩn bị quay phim. Hôm nay còn phải tiếp tục suất diễn dang dở, khó khăn không ít, Hứa Bạch cũng không dám qua loa.
A Yên còn đang nghi hoặc vì sao sáng sớm Hứa Bạch đã hỏi câu đó thì Phó Tây Đường gọi nó. Cậu nhóc lập tức xốc ba lô đuổi theo, cũng không quan tâm tới Hứa Bạch nữa.
Hai người sắp trở về, băng qua mấy ngọn núi này là tới trạm dừng của đoàn tàu Bắc Quốc.
Lần này là bất lực mà ra về, nhưng A Yên lại thấy tâm tình của tiên sinh khá hơn trước kia nhiều. Trên đường về, A Yên đánh bạo hỏi Phó Tây Đường.
“Tiên sinh, sao tự dưng tối qua ngài muốn đổi ảnh đại diện vậy?” A Yên cũng tò mò như Hứa Bạch. Trước nay Phó Tây Đường không quan tâm đến mấy chuyện đấy, hôm qua bỗng nói muốn đổi ảnh đại diện. Lúc ấy Phó Tây Đường đang mân mê chiếc đồng hồ, A Yên lấy làm lạ liền xung phong nhận việc đổi giúp anh.
“Không có gì.” Phó Tây Đường dùng ba toong đẩy mấy bụi gai ven đường, thờ ơ trả lời.
A Yên chớp chớp mắt, tiên sinh luôn làm người khác cảm thấy khó đoán, cậu nhóc cũng không hỏi lại. Nhưng nó thực sự tò mò một chuyện khác, vội hỏi: “Tiên sinh, sao chúng ta không về theo đường cũ? Trèo đèo lội suối như vậy, phía trước có bảo bối gì sao?”
“Sườn núi khuyết, có nhiều mật quả.” Phó Tây Đường đáp.
“Mật quả?”
“Là một loại quả mọng.”
“Chúng ta lấy nó làm gì? Nó trị bệnh à?”
Phó Tây Đường dừng lại, lẳng lặng nhìn A Yên.
A Yên lập tức thức thời mà câm miệng, tiên sinh đây là chê nó nói quá nhiều. Nhưng nó vẫn tò mò lắm, trèo đèo lội suối như vậy đi hái trái cây, trái gì mà quý tới vậy?
Phó Tây Đường lại không để ý tới cậu nhóc, chỉ không ngừng đi theo hướng kim la bàn.
Chẳng được bao lâu, A Yên đã thấy nhàm chán. Cậu nhóc là một đại yêu có kinh nghiệm giang hồ cực kỳ phong phú, từ núi sâu cho tới chốn phồn hoa, qua khắp mọi ngóc ngách trên thế giới, sớm đã nhìn qua quá nhiều thứ mới lạ. Một đường đi đi dừng dừng tìm kiếm trái cây, lại không có gì đáng xem, nhàm chán tới mức nó đành chọc chọc tiểu yêu quái bên đường.
Hứa Bạch quay xong mở di động lên, đập vào mắt là liên tiếp một loạt bài đăng của A Yên trên vòng bạn bè.
Hứa Bạch xem hết cái này tới cái khác, ngẫu nhiên có thể thấy được một đoạn vạt áo, hoặc một bàn tay của Phó Tây Đường trong góc ảnh nào đó. Cậu nhận ra tay của Phó Tây Đường, bàn tay kia khớp xương rõ ràng, linh hoạt ráp xong một mô hình máy bay chỉ trong mười phút.
Hứa Bạch lại mở videoPhó Tây Đường gửi lúc trước ra xem mấy lần, hồi sinh thanh máu.
Chỉ là quay cả ngày, biểu hiện của Hứa Bạch vẫn không được như ý.
Khương Sinh đưa khăn giấy cho cậu lau mồ hôi, Hứa Bạch quay đầu thấy Diêu Chương đang nhíu mày xem lại cảnh quay, vẻ mặt căng thẳng.
Dừng một chút, Hứa Bạch uống miếng nước nhuận họng, chủ động đi qua,“Đạo diễn Diêu, tôi thấy mấy cảnh vừa rồi có thể cải thiện thêm, ngày mai quay lại lần nữa được không?”
Diêu Chương quay đầu đáp: “Đại khái qua loa một chút, cho qua cũng được.”
Hứa Bạch cười cười, “Thôi thì cứ cho tôi một cơ hội quay lại đi.”
Nghe vậy, Diêu Chương lần thứ hai liếc mắt đánh giá thanh niên trước mặt. Trên mặt cậu còn đọng mồ hôi, đôi mắt cười rộ lên lấp lánh, không vì NG liên tục mà nhụt chí.
“Cũng được, nếu ngày mai quay không tốt hơn hôm nay, tôi chửi cho cậu chết.” Diêu Chương đồng ý.
Hứa Bạch nhìn Diêu Chương giả vờ nghiêm mặt và giọng nói không chút đáng sợ kia, tiếp tục cười đáp: “Có ngày nào Diêu đạo không mắng chửi sao ta?”
Diêu Chương phì cười: “Đi đi đi, chờ ngày mai tôi kiếm cây lang nha bổng tới, coi cậu còn cười nổi không!”
Thợ trang điểm Tiểu Mạc vừa lúc đi ngang qua, nghe được “Tuyên ngôn lang nha bổng” của Diêu Chương, không nhịn được xì cười một tiếng.
Tính nóng nảy của Diêu Chương nổi lên, giơ loa lớn hét lên: “Đứng lại đó ngay! Không lo đi hóa trang mà ở đây cười cái gì? Nhìn tôi giống người thích nói giỡn lắm hả?”
Chị Tiểu Mạt vội vàng xin lỗi, “Đâu có, Diêu đạo của chúng ta khí phách hiên ngang, thiên thu vạn đại nhất thống gian hồ!”
Nói xong, chị Tiểu Mạc làm mặt quỷ với Hứa Bạch, chân như bôi dầu, cười ha hả bỏ chạy.
Diêu Chương tức chết, thề ngày mai không đem theo lang nha bổng không phải họ Diêu.
Hứa Bạch thấy thế cũng bỏ chạy, nghiên cứu kỹ thuật diễn mới là chính sự.
Trở lại nhà số 10, Hứa Bạch liếc một vòng quanh vườn, còn đang thắc mắc sao hôm nay anh em hồ lô chưa tới. Vừa quay đầu đã thấy dây thường xuân bò trên tường, treo một hàng bảy quả cầu đen.
Hồ Nhất Nhị Tam Tứ Ngũ Lục Thất treo trên người dây thường xuân em, đsong giả như bảy anh em hồ lô chân chính.
Tướng quân ngồi xổm dưới chân tường, ngưỡng đầu vẫy đuôi chơi đùa vui vẻ.
Hứa Bạch đi qua sờ sờ đầu tướng quân, ngẩng lên hỏi: “Mấy đứa ở đây làm gì? Sao hôm nay không qua cách vách chơi?”
Khư Lê có nói bảy anh em hồ lô rất ham chơi.
Ai ngờ anh em hồ lô giăng một biểu ngữ, trên đó viết ——– yêu là khắc chế.
Hứa Bạch không ngờ mấy đưa Ảnh yêu nhỏ xíu vậy mà đã lĩnh ngộ được chân lý cao siêu đến thế. Cậu hơi cảm động, hái bảy anh em hồ lô trên dây leo xuống, ôm trong ngực đi vào nhà.
Anh em hồ lô rất an phận, nhờ bộ lông đen che dấu mà không ai nhìn thấy bọn nó đang đỏ mặt. Truyện Huyền Huyễn
Trở về nhà, Hứa Bạch đi thẳng lên phòng sách. Cậu nghĩ mình gặp bình cảnh trong diễn xuất rồi, ở đây lại không có ai chỉ điểm cậu, cậu đành tự mình đọc sách.
Không có gì phải hoang mang, cứ bình tĩnh tự nhiên, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng.
Chỉ chốc lát sau, Khư Lê đã gửi tin nhắn.
Cha của bảy anh em hồ lô: Bọn nhóc lại tới chỗ cậu?
Knoxville ngày mai: Ừ, chừng nào anh tới đón?
Cha của bảy anh em hồ lô: Cậu chăm bọn nó hai ngày đi.
Cha của bảy anh em hồ lô: Sau này cậu có con rồi sẽ biết, lúc bọn nó mà quậy lên cũng làm cậu hận không thể dìm bọn nó vào lu nước bóp chết ấy.
Knoxville ngày mai: ……….
Cha của bảy anh em hồ lô: Cứ vậy đi, con trai, chăm sóc em con cho tốt.
Knoxville ngày mai: Anh nhận lại đứa con trai này rồi?
Cha của bảy anh em hồ lô: Ta bỗng phát hiện, cậu đang là đối tượng của Phó Tây Đường, vậy Phó Tây Đường cũng phải gọi ta là cha?
Cha của bảy anh em hồ lô: Anh ta cũng có ngày hôm nay, ha hả
Hứa Bạch im lặng một lát, trả lời lại một tin nhắn.
Knoxville ngày mai: Anh và Phó Tây Đường không thể chung sống hòa bình sao?
Cha của bảy anh em hồ lô: Không thể.
Cha của bảy anh em hồ lô: Ai bảo anh ta dám khinh bỉ gout thẩm mĩ của ta.
Cha của bảy anh em hồ lô: Chờ tới khi các người kết hôn, ta sẽ tặng một cặp quần cộc phong cách ông chú Hawaii.
Hứa Bạch tưởng tượng cảnh Phó tiên sinh mặc quần cọc ông chú Hawaii, cả người liền thấy khó ở. Cậu nhanh chóng kéo đen Khư Lê, kéo đen đảm bảo bình an.
Chỉ là hai chữ “kết hôn” kia thật sự chói mắt, làm cho Hứa Bạch cứ luôn nghĩ tới lễ kết hôn của mình và Phó tiên sinh.
Lúc đó nhất định phải lên đoàn tàu Bắc Quốc, xuyên qua đường hầm tường vi trắng, xuyên qua thế giới rực rỡ kỳ diệu tiến về hồ trung tâm Thanh Hải.
Từ từ, cậu đang nghĩ cái gì vậy?
Hứa Bạch nhanh chóng hoàn hồn, tiếp tục chuyên chú đọc sách. Nhưng chẳng được bao lâu, dây thường xuân em đã chui qua cửa sổ, vỗ vỗ vai cậu, ý bảo có người gõ cửa.
Hứa Bạch tưởng bữa tối tới, cũng không quay đầu lại mà nhờ dây thường xuân em lấy giúp.
Kết quả dây thường xuân em lắc đầu, khoa tay múa chân nói —— không phải, có người tới tìm anh.
“Tìm tôi?” Hứa Bạch hồ nghi.
Ba phút sau, Hứa Bạch hỏi Diệp Viễn Tâm ngồi trong xe lén lút chào hỏi cậu qua khe hở chừng một ngón tay trên cửa xe, “Diệp tổng, ngài làm gì vậy?”
Diệp Viễn Tâm tức đặt ngón tay lên môi, “Suỵt! Đừng kêu tên tôi, giờ đang có nhiều paparazzi lắm, cậu muốn người ta múa bút scandal của hai ta à!”
Gần đây Diệp Viễn Tâm xã giao nhiều, dễ bị paparazzi chụp, coi như đã bị đưa vào tầm ngắm. Hiện tại anh đi đâu cũng dè chừng sợ bị chụp, Cữu lão gia về lại phê bình tác phong của anh.
Hứa Bạch nhìn con xe Aston Martin cực kỳ rêu rao trước mặt, nhịn không được phải nói: “Diệp tổng, chiếc xe này còn rêu rao hơn chúng ta nhiều.”
Diệp Viễn Tâm vô cùng đau đớn: “Phải làm sao bây giờ? Tôi mua nhiều xe đẹp vậy, sao không lái cho được! Lãng phí tiền lắm!”
Hứa Bạch: “…….”
Anh nói rất có đạo lý ha, tôi cạn lời rồi.
Diệp Viễn Tâm mở cửa xe, thúc giục cậu: “Lên xe nhanh!”
Hứa Bạch liền hỏi: “Chúng ta đi đâu? Diệp tổng, hai ngày nay phong độ diễn xuất của tôi không ổn, Diêu đạo cho tôi tối hậu thư, tối nay……..”
“Ai da đừng hỏi nữa, tôi cũng không biết chỗ đó là chỗ nào, Cữu lão gia kêu tôi tới.”
“Phó tiên sinh?”
“Đúng vậy, cậu lên hay không lên? Không lên thì tôi đi.”
“Lên.” Hứa Bạch không nói hai lời, ném câu từ chối ban nãy lên tận mây xanh.
Diệp Viễn Tâm lé mắt nhìn cậu ——— Ui ảnh đế, sao cậu không có nguyên tắc gì hết vậy.