Ảnh Đế Và Phó Tiên Sinh Của Cậu Ấy

Chương 14: Hiểu Lầm




Trên đầu tường ngăn giữa số 09 và số 10 phố Bắc, anh em nhà dây thường xuân lại tán chuyện linh tinh.

Em trai: Tối qua ảnh đế nấu mì gói bị tiên sinh bắt gặp, mì gói ăn ngon lắm ư?

Anh trai: Chắc là ngon.

Em trai: Tiên sinh còn làm trứng lòng đào cho cậu ấy, lần trước đại ca A Yên cũng muốn ăn, tiên sinh nấu cho ảnh một chén canh bế môn.

Anh trai: Ha. Ha.

Em trai: Hình như tiên sinh có chút tưởng niệm Bắc Hải tiên sinh.

Anh trai: Là tiên sinh quá cố nhà anh.

Em trai: Vậy ư.

Anh trai: Ừ.

Ý chỉ từ chối.

…..

Hứa Bạch phát hiện gần đây cửa sổ phòng sách nhà bên vẫn luôn mở, đôi khi cậu ngẩng đầu còn bắt gặp bóng dáng Phó Tây Đường đang đọc sách hoặc bưng cà phê tựa vào cửa.

Đại lão bản đang giám sát đấy à?

Lại xong một cảnh quay, Khương Sinh nhanh tay đưa ba toong cho Hứa Bạch. Cậu chống gậy nhảy cóc tới ghế nghỉ của mình, sau đó ngưỡng đầu, chuyển qua nhìn về nhà cách vách.

Cửa sổ không còn ai.

“Anh Hứa đang nhìn gì vậy?” Khương Sinh tò mò hỏi.

“Không có gì.” Hứa Bạch cười cười, thoáng lau mồ hôi, uống một ngụm nước lớn. Thời tiết ngày càng nóng, Thẩm Thanh Thư dù ở nhà cũng mặc áo cài nút đến tận cùng, bí muốn ngất.

Ở nơi Hứa Bạch không thấy được, giờ khắc này Phó Tây Đường đã ngồi xuống sân phơi. Ga giường hôm nay A Yên giặt sạch phơi trên cao, một mảng trắng theo gió bay rồi bay nha, khi thì lộ ra Phó Tây Đường đang ở một góc sân.

Anh ngồi trên ghế dựa màu trắng, trước mặt đặt một bàn trà nhỏ, hôm nay là trà bánh kiểu Anh phối hợp trà sữa và bánh ngọt quả phỉ. Bánh kem chỉ xắn một góc nhỏ, Phó Tây Đường thảnh thơi nhàn hạ tựa lưng vào ghế ngồi, áo sơ mi vải đay rộng thùng thình màu trắng phối với quần dài màu đen, ống tay áo mềm mại, đung đưa theo gió. Hai chân anh bắt chéo, quyển sách <Một đóa hoa> để mở trên đùi. Khi thì lật một trang, khi thì dừng lại dùng bút máy ghi chú.

Loại quả có họ hàng với hạt dẻ.

Bỗng có tiếng đọc thơ vang lên từ cách vách.

“Lá cây chúng ta đều vang tiếng hòa ca cùng mưa gió. Ngươi là ai đây, sao mãi lặng yên?”

“Ta chỉ là một đóa hoa thôi.”

Giọng của thanh niên du dương, chất chứa ưu tư, dẫn tới Phó Tây Đường nhịn không được phải dừng bút lần thứ hai nhìn sang bên đó. Hứa Bạch còn đang luyện tập, không ngừng điều chỉnh cảm xúc, sau đó khiêm tốn tiếp thu ý kiến Diêu Chương chỉ dẫn.

Thẩm Thanh Thư ở trong phim có một tình tiết đọc thơ, nhưng thực xấu hổ là cảnh này chỉ có mình cậu diễn. Nói cách khác, một mình cậu phải đọc thơ cho không khí, lại là kịch một vai.

Đây không phải trên lớp học đọc diễn cảm, cũng không phải rất nhiều thanh niên tiến bộ tụ tập với nhau dõng dạc hùng hồn xướng lên, Hứa Bạch cảm thấy nếu mình không nắm bắt đúng trạng thái, đến khi phim công chiếu, khán giả ở rạp sẽ cầm lòng không đậu mà cười ra tiếng.

Không, đâu cần đợi tới công chiếu, Diêu Chương đã chẻ cậu ra làm đôi trước rồi.

“Không không không, cậu không làm vậy được, cậu nghe nè ——— ta, chỉ là một đóa hoa thôi. Chính là cảm giác này, giọng điệu lạnh nhạt hơn chút nữa. Cái từ hoa này, không cần nhấn mạnh, cậu tưởng tượng một chút……” Diêu Chương vẫn luôn chăm chút từng li từng tí mỗi một hình ảnh, mỗi một lời thoại đều yêu cầu nghiêm khắc, thu âm trực tiếp, không phải chuyện đùa.

Hứa Bạch gật đầu liên tục, sau đó một mình chạy vào góc vườn hoa tự ngẫm nghĩ. Tường cao che khuất bóng dáng cậu, nhưng thanh âm vẫn lặng lẽ chui vào tai Phó Tây Đường.

Một hồi yên tĩnh qua đi.

Phó Tây Đường đã nhớ rõ hai câu thơ này. Sống quá lâu, anh sẽ có dư dả tháng năm rỗi rãi để nghĩ xem nên giết thời gian bằng cách nào, đọc sách là một lựa chọn không tồi. Anh tiếp tục cúi đầu xem quyển sách trên tay, ở lề trên có mấy câu bình luận mơ hồ.

Những dòng này viết bằng mực nước màu xanh, từng nét bút đều hạ xuống rất nghiêm túc, nhưng thoáng thấy chính là lực tay không đủ, có chút trẻ con, vừa nhìn đã biết chữ của học sinh tiểu học.

Cậu nhóc sẽ viết ra nghi vấn đối với vài chi tiết trong sách, sẽ dùng đường lượn sóng nhộn nhạo đặc biệt diễn tả cảm nhận của mình, bên cạnh còn vẽ một biểu cảm tròn tròn.

Một biểu cảm tròn tròn, hai biểu cảm tròn tròn…… cho tới mười hai biểu cảm tròn tròn, thời niên thiếu Hứa Bạch chắc chắn là một cậu bạn nhỏ cực kỳ đáng yêu.

Phó Tây Đường nhấc bút lên, viết nối tiếp bên cạnh mấy dòng bình luận kia.

Hứa Bạch đọc thơ hết một buổi trưa, NG trăm lần có hơn, lúc tan tầm cổ họng đã hơi hơi khó chịu. Khương Sinh mua cho cậu nước quả lười ươi ngâm, mùi vị thực không ra làm sao.

Hứa Bạch vừa trở về cách vách, A Yên đã bưng chén chào đón: “Tuyết lê đường phèn nè.”

Hứa Bạch hơi ngạc nhiên, ngay sau đó nghĩ có lẽ âm thanh ở phim trường đã truyền qua bên đây. Cậu để ý thấy trong chén trang trí theo kiểu của Hà Hòa Hiên, trong lòng hiểu ra.

“Đêm nay lại ăn Hà Hòa Hiên à?” Hứa Bạch hỏi.

“Đúng vậy.” A Yên nhún vai: “Tôi hơi nhớ đầu bếp nhà tôi rồi, không biết khi nào anh ta mới về.”

A Yên cứ hay bịa chuyện, Hứa Bạch mới đầu cũng nghi ngờ vị đầu bếp lạc đường ở Thái Bình Dương này có tồn tại hay không. Nhưng ở đây được vài ngày cậu đã biết, bọn họ xác thực cần một đầu bếp.

Ở nước ngoài không có Hà Hòa Hiên, nếu không có đầu bếp, chẳng lẽ mỗi ngày Phó tiên sinh đều nấu cơm? Đúng là không tưởng tượng nổi.

Hứa Bạch bưng chén ngồi xuống, vừa ăn vừa hỏi: “Không phải cậu nói anh ta đang yêu một hải quái sao? Hải quái gì? Mỹ nhân ngư à?”

Từng này tuổi rồi, Hứa Bạch còn chưa gặp yêu quái nước ngoài lần nào, yêu sinh chưa đủ hoàn chỉnh nha. Trong nhận thức hữu hạn của cậu,ở nước ngoài có ba looại yêu quái ——– mỹ nhân ngư, quỷ hút máu và người sói.

“Mỹ nhân như cái con khỉ, là người cá, có mỹ nhân ngư chắc ông đây sớm hóa thành bọt biển rồi.” Ông cụ non A Yên trợn trắng mắt.

“Bây giờ còn người cá sao?” Hứa Bạch tò mò.

A Yên lắc đầu: “Không còn. Trước kia ở công viên Bắc Hải có một con, do một quý tộc Mãn Thanh nuôi, dưới nước có một lồng sắt cực lớn cậu biết không? Giống như chiếc thuyền lớn, uầy ——- sao rộng bằng lồng sắt lớn được, đã thế còn chế tác đặc biệt xinh đẹp……”

“A Yên.” Thình lình, một giọng nói lạnh lẽo không chút độ ấm của Phó Tây Đường vang lên từ sau lưng.

A Yên lập tức im lặng, chớp chớp mắt với Hứa Bạch, không nói nữa. Chuyện xưa này nọ, đại để là xảy ra vào rất nhiều năm về trước, Hứa Bạch làm một yêu quái phá xác sau thời điểm kiến quốc, tất nhiên không biết được. Mà hai chữ “Chuyện xưa” thông thường đều sẽ chạm đến một ít đề tài mẫn cảm.

Mẹ Hứa Bạch từng nói: Một lão yêu nếu không có quá khứ không có bí mật, không ngốc chính là ngu, gọi tắt là tuổi già ngu ngốc.

Không nên tò mò quá nhiều, hiếu kỳ hại chết yêu.

Nhờ phúc của mẹ, Hứa Bạch tự khắc chế được lòng hiếu kỳ của mình. Vì thế lồng sắt như chiếc thuyền lớn ở Bắc Hải gì đó, đều trở thành nhạc đệm nho nhỏ, nhanh chóng tan biến theo cơn gió.

Nhưng Hứa Bạch không hề biết, trong sinh hoạt của cậu sắp nổi lên sóng lớn.

Số 10 phố Bắc bắt đầu lục tục có khách đến thăm, mà người tới thăm hỏi Phó Tây Đường, mười thì có chín đều là lão yêu quái sống không biết bao lâu rồi, còn lại một người, thì là yêu quái vừa lão vừa mạnh.

Hơn nữa yêu quái này nọ đều ngày ngủ đêm ra, toàn chọn buổi tối mà đến. Thời điểm đó, vừa hay Hứa Bạch đều có mặt.

Lần đầu tiên là trong bữa cơm tối.

Ba người vừa mới ngồi vào bàn ăn thì khách đã đến. Người nọ thoạt nhìn là một ông chú trung niên đôn hậu, trợ thủ đi theo bưng đầy quà tặng, vừa vào cửa đã quy quy củ củ cúi chào trịnh trọng, tác phong mang mấy phần của thời đại cũ.

“Tiên sinh vẫn như năm đó, không già đi chút nào.” Người nọ nói, hốc mắt cũng đỏ lên.

Hứa Bạch đang nghĩ mình có nên tránh mặt không, Phó Tây Đường đã kêu cậu ngồi xuống cùng ăn cơm. Trong bữa ăn, Hứa Bạch nghe hai người nói chuyện với nhau, ước chừng đã hiểu được quan hệ giữa bọn họ.

Lão yêu này là một thợ may, trước đây chuyên môn may quần áo cho Phó Tây Đường.

Ông ấy mải miết nói những chuyện trước kia, Hứa Bạch làm một thính giả chuyên tâm, tuyệt không nhiều lời. Làm Hứa Bạch ngạc nhiên là, vị thợ may họ Lý này mang quần áo đến tặng, không chỉ  A Yên, mà Hứa Bạch cũng có phần.

Hứa Bạch sửng sốt, cầm quà quay đầu nhìn Phó Tây Đường ——– chuyện gì thế này, sao lại chuẩn bị cho cậu luôn vậy?

Phó Tây Đường cũng yên lặng hai giây, ngay sau đó nói: “Nếu cho cậu, thì cậu nhận đi.”

Hứa Bạch còn định từ chối, vô duyên vô cớ nhận quà từ người xa lạ, kỳ cục lắm. Nhưng cậu vừa định mở miệng, Phó Tây Đường như tâm linh tương thông mà nhìn qua.

Mạng nhỏ quan trọng, nhận đi kẻo mất mạng.

Vì thế Hứa Bạch đã có thêm một cái nơ xanh ngọc chất liệu cao cấp được làm thủ công.

Lúc gần đi, thợ may Lý còn đưa danh thiếp cho Hứa Bạch, nói: “Có rảnh thì tới chỗ tôi, tay nghề của tôi vẫn còn rất tốt.”

Hứa Bạch chưa hiểu ra sao, chẳng lẽ cốt cách trong sáng, tài năng ngút trời của cậu rốt cuộc bị người ta phát hiện rồi?

Nếu nói ngay từ đầu chiếc nơ chỉ làm Hứa Bạch nghi hoặc, thì những khen ngợi và quà tặng càng ngày càng nhiều sau đó, khiến Hứa Bạch cảm thấy có gì đó sai sai.

Ngày thứ năm khi trong nhà đón tiếp một vị doanh nhân thành công, hiện đang đầu tư bất động sản. Theo lời A Yên, trước đây vị này có chút không đàng hoàng, thường xuyên gây sự, rốt cuộc trải qua lao động cải tạo của Phó tiên sinh cũng đã thành thật hơn. Nhưng hôm nay xem ra anh ta còn chưa đủ thành thật, làm nhà đất, đầu cơ trục lợi.

Doanh nhân thành công có nỗi khổ không nói nên lời, đành quay qua thổi phồng Hứa Bạch. Quả thực chính là Diệp Viễn Tâm phiên bản 2.0, khen Hứa Bạch tới tận trời, còn tin chắc rằng sang năm Hứa Bạch sẽ tiến tới Oscar, nói tới mức Hứa Bạch muốn tự sát tại chỗ.

Anh ta còn nói phải đầu tư cho bộ phim tiếp theo của Hứa Bạch.

Hình như có gì đó không đúng!

Chờ khách khứa về hết rồi, Hứa Bạch chống gậy lấy tốc độ chạy đua tám trăm mét phóng tới phòng sách của Phó Tây Đường. Tới cửa, cậu dừng lại ổn định hơi sức, sau đó nắm tay gõ gõ cửa, “Phó tiên sinh, là tôi, tôi vào được không?”

“Vào đi” Phó tiên sinh vẫn tích chữ như vàng.

Hứa Bạch mở cửa đi vào, vô thức phát giác, hình như từ khi dọn vào ở đến nay, đây là lần đầu tiên cậu bước vào phòng sách của Phó Tây Đường.

Cậu vốn không muốn làm phiền người khác, thông thường không ngồi ở phòng khách thì cũng về phòng lên giường nằm.

Phó Tây Đường ngồi ở bàn làm việc, tay cầm bút máy xoạt xoạt viết gì đó. Không đợi Hứa Bạch mở lời đã ngẩng đầu hỏi: “Cảm thấy khó hiểu chuyện khách tới thăm hỏi sao?”

Hứa Bạch: “……..”

Phó Tây Đường lại cúi đầu xoạt xoạt viết mấy chữ, nói: “Yên tâm đi, về sau không như vậy nữa.”

Phó Tây Đường hiển nhiên đã biết điều gì, chỉ là không muốn nhiều lời.

Nhưng rốt cuộc chuyện liên quan đến bản thân, Hứa Bạch không nhịn được hỏi: “Tôi có thể hỏi là chuyện gì không?”

Phó Tây Đường dừng bút, gấp giấy viết thư lại bỏ vào phong thư, sau đó bỏ vào ngăn kéo bên tay phải.

Hứa Bạch đành ngồi xuống trước.

Cậu nhìn Phó Tây Đường dừng lại trước kệ sách trong chốc lát, sau đó lấy một quyển sách xuống, và cả quyển <Một đóa hoa> lúc trước đưa cho Hứa Bạch, nói: “Bắc Hải nhắc tới quyển  <Chi ma đồ giám>  là bản viết tay, nếu cậu vẫn còn muốn xem, đây là quyển duy nhất.”

<Chi ma đồ giám>? Đầu tiên Hứa Bạch sửng sốt một chút, ngay sau đó mới phản ứng được, là quyển sách quý hiếm hồi còn nhỏ cậu mong mong mỏi mỏi được xem đây mà!

<Một đóa hoa> có một chương dành riêng để viết về những chuyện kỳ lạ, trong đó có nhắc tới quyển sách tranh này, nói rằng nó ghi lại tỉ mỉ rất rất nhiều địa điểm chôn giấu kho báu và cả chủng loại ở Trung Quốc, từ trang sức châu báu tới tuyệt thế bảo kiếm, võ công bí tịch, thứ gì cũng có.

Mọi người đều cho rằng chương sách này Bắc hải tiên sinh viết vô căn cứ, rất nhiều đồng bào yêu quái đều nói đây là bịa chuyện nói bừa, bởi vì chưa từng có ai nhìn thấy quyển sách <Chi ma đồ giám> này, cũng chưa từng nghe thấy.

Hứa Bạch lúc ấy mấy tuổi nhỉ?

Tính theo tuổi nhân loại, cậu chỉ mưới sáu tuổi, đương nhiên nghi ngờ không chịu tin.

Cậu cảm thấy ông trời cho mình thọ mệnh dài lâu của yêu quái, chính là để cậu đi thám hiểm ——— kết quả chưa bơi tới mép Tây hồ đã bị mẹ xách trở về.

Bây giờ Phó Tây Đường nói với cậu  <Chi ma đồ giám> thực sự tồn tại?! Hơn nữa ngay trước mắt cậu đây!

Hứa Bạch như gấp không chờ nổi mà chộp lấy sách từ tay Phó Tây Đường, không hề chú ý nửa cái thân mình đều vươn khỏi ghế, chỉ thiếu chút nữa bổ nhào lên người Phó Tây Đường.

Lấy được sách, nhìn bốn chữ to lớn cứng cáp trên bìa, cậu  như không kiềm được xúc động.

Không nghĩ tới mong ước khi còn nhỏ kia, mãi sau này trưởng thành, lại có ngày thành sự thật.

Mở sách, một lượng lớn tranh minh họa và chú giải sinh động bày ra trước mắt cậu. Thậm chí có vài trang gập đôi, dùng để minh họa tường tận một bức bản đồ lớn, mỗi một vị trí chôn giấu bảo vật đều đánh dấu đặc biệt rõ ràng. Hơn nữa đúng như Phó Tây Đường đã nói, toàn bộ tranh minh họa và chú thích, đều là viết tay.

Giờ khắc này, tâm trạng Hứa Bạch hơi xúc động.

Tựa như anh đã từng ngẫu nhiên nhặt được một hạt giống hoa, tràn đầy vui sướng đem nó gieo xuống chỗ đất mềm mại thuần túy nhất trong lòng. Thế nhưng mọi người lại nói cho anh biết, nó là một hạt giống chết, vĩnh viễn không thể nảy mầm.

Không đợi nữa, không cố chấp mê muội nữa.

Anh không nghe nữa.

Cũng không xem.

Lãng Lý Bạch Điều mãi mãi là Lãng Lý Bạch Điều khoác áo choàng đỏ xông pha sông bể, sau đó anh cứ như vậy trưởng thành.

Bỗng một ngày nọ, hạt giống kia đột ngột nảy mầm —– nở hoa rồi.

Phó Tây Đường tựa lưng vào bàn nhìn Hứa Bạch, tâm tình cũng không tệ lắm. <Chi mà đồ giám> này nguyên bản là đồ chơi anh làm ra dỗ Bắc Hải, cũng không tiện để người ngoài xem. Nhưng nhìn những lời bình của Hứa Bạch ở  <Nhặt được một đóa hoa>, không hiểu sao Phó Tây Đường lại mềm lòng.

Ở chương kia viết ba bình luận riêng biệt, chữ viết có đậm có nhạt, có thể thấy được viết vào những thời điểm khác nhau.

Lần đầu tiên, cậu viết một loạt cuộc sóng sau bốn chữ  <Chi ma đồ giám>~~~~~~~, cũng khờ dại bình luận —– trong đó có Hàng Long Thập Bát Chưởng ư?

Lần thứ hai cậu lại viết ——- mình đã đi thư viện tìm, nhưng vẫn không thấy, ngày mai mình sẽ đi với mẹ tới chỗ bán sách cũ. Mình chắc chắc sẽ tìm được nó.

Lần thứ ba cách đó thực lâu, cũng là lần cuối cùng, cậu viết —– quyển sách này có thực sao Bắc Hải tiên sinh? Bọn họ nói với con đây là lừa gạt thôi.

Đằng sau còn vẻ một biểu cảm bĩu môi không vui.

Trong đầu Phó Tây Đường không khỏi hiện lên hình ảnh cậu bé nho nhỏ cô đơn hiu quạnh.

Nhiều năm qua đi, có lẽ hiện tại cậu đã nhìn rõ hiện thực, không còn cố chấp với những mong muốn khi còn nhỏ. Nhưng Phó Tây Đường nghĩ tới bộ dạng hiền lành của Hứa Bạch bây giờ, lại cảm thấy cậu không hẳn là người “Nhìn rõ hiện thực” như vậy.

So với để quyển sách kia tiếp tục phủ bụi trên kệ, chi bằng để nó được phát huy công dụng vốn có của mình. Cũng coi như bồi thường cho Hứa Bạch một chút.

Nghĩa tới đây, Phó Tây Đường nói: “Bọn họ ân cần với cậu như vậy, ước chừng đã nghĩ cậu là người của tôi.”

Hứa Bạch đắm chìm trong sách, thế sao một tiếng cho có, không để ý cho lắm. Một lát sau cậu thấy hình như mình bỏ lỡ cái gì quan trọng rồi thì phải, cẩn thận nhớ lại ban nãy, mới ngạc nhiên ngẩng đầu hỏi: “Người của anh?”

Ơ ơ, không phải như tui nghĩ chứ tiên sinh.