Ảnh Đế Tiên Sinh Của Quý Tiểu Thư

Chương 10: Tương Lai Còn Dài




Edit: camélia

Trên con đường đối diện bệnh viện có một chiếc xe con màu đen đang đỗ, cửa sổ hàng ghế sau được hạ xuống một nửa. Một đôi mắt bẩm sinh lạnh lùng nhìn chăm chú vào phương hướng cổng chính bệnh viện. Nhìn thấy xe Lục Trình chạy ra khỏi bệnh viện, đôi mắt bình tĩnh kia mới có chút lấp lóe.

Randy hỏi Quý Vi, "Tình huống vị cố nhân kia của cô vẫn ổn chứ?"

Quý Vi lắc đầu, "Đang chậm rãi chờ chết."

"Ốm đau hành hạ." Lời nói của Randy tuy có thương cảm nhưng vẻ mặt vẫn rất lạnh nhạt.

Quý Vi nói, "Tôi để cô ấy sử dụng thuốc giảm đau tức thời, trong ba ngày tới cô ấy có thể trải qua nhẹ nhàng hơn."

Randy liền nói, "Cái này không giống cô."

Sao nào?" Quý Vi khẽ nâng cằm, ánh mắt kiêu ngạo quét qua khuôn mặt anh tuấn của Randy. Cô nói tiếp, "Trong mắt cậu, tôi là người lục thân không nhận (*)?"

(*): Chỉ người đến người thân cũng không nhận



Biết mình nói sai chọc cô tức giận, Randy hơi thu lại biểu cảm rồi mới nói, "Chỉ là tôi cảm thấy ngoài ý muốn thôi."

Quý Vi xùy một tiếng.

"Tôi cũng là phụ nữ." Giọng nói của cô nghe khá cô đơn.

Ánh mắt Randy nhìn cô rõ ràng mang theo hoài nghi.

Cô là phụ nữ?

Trừ dáng người với khuôn mặt nhìn giống phụ nữ của cô ra, phong cách làm việc với thân thủ xuất quỷ nhập thần kia của Quý Vi nhìn không giống như một phụ nữ.

Randy không dám chọc giận Quý Vi nữa, hắn đổi một chủ đề khác nói chuyện phiếm với cô.

"Tiểu minh tinh kia cô có hài lòng không?"

"..." Quý Vi không nói lời nào.

Biểu cảm của cô có chút kỳ quái, dường như đang nhớ lại gì đó.

Randy không đoán được cô chủ của hắn đang có ý gì.

"Không hài lòng?" Hắn ngập ngừng hỏi.

Quý Vi nói, "Nấu canh miến rất ngon."

Randy sững sờ.

"Hai người ngây người trong căn phòng kia ba, bốn tiếng đồng hồ không làm chuyện gì khác, chỉ làm canh miến?"

Chẳng lẽ không phải nên cởi quần áo ra, trực tiếp vác súng ra trận? Biểu cảm trên mặt Randy không thay đổi nhưng trong lòng đang cực kỳ kinh ngạc.

Không nhìn ra, cô chủ của hắn lại là một cô gái ngây thơ.

Quý Vi ý tứ sâu xa trả lời một câu, "Tương lai còn dài."

Randy nghĩ thầm. Dù sao vẫn phải làm, sớm một ngày hay muộn một ngày thì có gì khác biệt?

Theo hắn thấy, việc này không có gì khác nhau cả.

Hai tròng mắt sau cặp kính của Randy chuyển động liên tục. Quý Vi vốn hiểu Randy rõ như lòng bàn tay nên vừa nhìn bộ dạng này của hắn cô liền biết trong đầu Randy đang nghĩ đến mấy chuyện xấu xa.

Trợ lý này của cô cái gì cũng tốt, chỉ là tư tưởng không quá thuần khiết.

"Trước tiên cứ để đấy đã, chờ đến khi anh ta đi đến bước đường cùng rồi thì sẽ đến cầu tôi." Lúc Quý Vi nói đến chữ "cầu" này, giọng điệu đặc biệt rét lạnh.

Randy nghe được một chút thù hận.

Hắn hơi kinh ngạc.

Tên tiểu bạch kiểm kia nơi nào lúc nào chọc giận cô?

Anh ta có tư cách gì mà có thể trêu chọc đến Quý tổng?

Từ khi tới nước Z, Quý Vi có chút gì đó không giống bình thường. Sự khác thường này rõ ràng nhất khi cô chủ động yêu cầu đi gặp một tiểu nghệ sĩ.

Tập đoàn Moore sẽ chọn lựa một số đứa trẻ thông minh và có bối cảnh sạch sẽ trên phạm vi toàn thế giới để bồi dưỡng. Những đứa trẻ này sau này sẽ chỉ phục vụ cho tập đoàn.

Randy chính là người đại diện thương mại chuyên nghiệp do tập đoàn Moore bồi dưỡng ra.

Tổng giám đốc của tập đoàn Moore có một đoàn cố vấn chuyên nghiệp, cả đoàn đội này đều là người tinh anh trong giới thương nghiệp. Bọn họ có khứu giác nhạy bén và cách nhìn đặc biệt đối với các vấn đề thương mại. Trong số bọn họ, tùy tiện xách ra một người đều là nhân tài có thể một mình đảm đương một phía.

Mà Randy, trải qua một tay sư phụ hắn bồi dưỡng đã trở thành người đứng đầu đoàn cố vấn.

Về chuyện chọn ra chủ nhân cho đoàn cố vấn.

Ba năm trước, người đứng đầu tập đoàn Moore lúc đó đang hấp hối. Đến lúc sắp chết, ông cần chọn ra một người thừa kế trong số những đứa con của mình.

Lúc còn trẻ, lão Moore cũng là một đầu sói hoang, làm việc quái đản, thủ đoạn tàn nhẫn. Nhưng người đến tuổi già cũng không chống cự nổi việc ốm đau quấn thân, kẻ đã từng là sói hoang cũng sắp trở thành chó chết.

Lão Moore không hài lòng với bất cứ đứa con nào, ông cho rằng bọn chúng đều không đủ xuất sắc. Có mưu trí thì không đủ tàn nhẫn, đủ tàn nhẫn thì đầu óc ngu si.