Editor: Hải Nguyễn
Beta: Kún Huyền
Chín giờ sáng.
Dựa theo tiếng chuông báo của điện thoại, ý thức của Lục Dĩ Quyến cũng từ mộng đẹp tỉnh lại. Cậu vừa đưa tay tắt điện thoại, vừa chuẩn bị đứng dậy.
Nhưng, vừa mới ngồi dậy, Lục Di Quyến đột nhiên cảm giác trong quần lót…ừ…bệnh di tinh* rồi.
(*) Bệnh di tinh: là một bệnh của nam mà người đó không kiểm soát được sự xuất tinh của mình.
Gương mặt cậu thoáng chốc đỏ lên, cẩn thận liếc Bạch Thần đang ngủ cách cậu cả tám trượng, sau đó đứng lên nhanh như mèo, lấy quần lót mới từ trong tủ quần áo, nhanh chóng chui vào phòng tắm tắm rửa thay quần, xóa chứng cứ.
Nhưng mà, một loạt động tác này chưa hoàn thành được một nửa thì cửa phòng tắm đã bị người mở ra.
Lục Dĩ Quyến nghiêng người, sau phút chốc sững sờ, cậu nhanh chóng kêu lên, “A a a em không có mặc quần, anh mau đi ra!!!”
Bạch Thần còn đang mơ hồ, bị tiếng kêu của Lục Dĩ Quyến làm hoảng sợ.
Lúc này anh mới chăm chú nhìn sang, Lục Dĩ Quyến đang trần truồng xoay người đứng trước bồn rửa tay, rõ ràng là đang giặt cái gì đó.
Cùng là đàn ông, Bạch Thần đương nhiên có thể hiểu được.
Anh nhịn không được cười lên một tiếng “Em bao nhiêu tuổi rồi, còn thẹn thùng như vậy…anh muốn đi vệ sinh.”
“Anh không thể chờ một chút sao!!” Khuôn mặt của Lục Dĩ Quyến đỏ lên, cả người mất tự nhiên, hết lần này đến lần khác người kia lại là Bạch Thần, lòng của cậu nóng như lửa, nhưng lại kiêng dè không dám bộc lộ ra.
Bạch Thần đối mặt với ánh mắt của Lục Dĩ Quyến, đáy mắt của cậu viết chữ kháng cự rất rõ ràng.
Không phải là sự thẹn thùng của cậu trai đang trưởng thành, cũng không phải bất kỳ sắc thái mập mờ né tránh nào, mà rõ ràng là, sự chống đối với việc cơ thể của mình bị nhìn thấy.
Bạch Thần cứng người trong chốc lát, trầm mặc đi ra ngoài, thậm chí còn không quên đóng cửa thật kỹ dùm đối phương.
Qua khoảng năm phút đồng hồ, Lục Dĩ Quyến thay xong quần lót khoác áo tắm đi ra.
Tâm tình của cậu có chút suy sụp, do hôm qua thức đêm, trên mặt là đôi mắt hiện thâm quầng rõ ràng.
Bạch Thần tránh chủ đề lúc trước, hỏi: “Em không ngủ thêm một chút sao? Sớm vậy đã thức dậy rồi?”
Lục Dĩ Quyến đi lên sân thượng phơi quần áo, giọng nói buồn bực trả lời: “Trở về trường học giao kịch bản, Tuyết Huyên còn hẹn em ăn cơm trưa.”
“Oh.” Bạch Thần nhìn thấy tâm tình cậu không tốt, cũng không hỏi tiếp, cho đến khi hai người chuẩn bị sẵn sàng, Bạch Thần mới thử hỏi: “Có muốn anh lái xe đưa em về trường không? Như vậy có thể nhanh hơn.”
Lục Dĩ Quyến lắc đầu, “Em đi tàu điện ngầm là được rồi, anh đến rạp hát tập luyện đi, đừng để trễ.”
“Anh biết rồi.”
–
Đến văn phòng của giáo viên khoa sáng tác kịch bản, Lục Dĩ Quyến đem kịch bản đã được in ấn cẩn thận nộp lên, thầy giáo xem qua trước mười trang, cười nhận lấy, “Một câu chuyện có ý tứ, cậu đi về trước đi, nếu có cái gì cần sửa chữa tôi sẽ mail cho cậu.”
Lục Dĩ Quyến nhẹ nhàng thở ra.
So với những bạn học khác đi từng bước, thì thật sự cậu đã phải bỏ lỡ rất nhiều điều. Chủ đề kịch bản của học kỳ này chủ yếu là hình thức tự sự Hollywood, một tác phẩm võ thuật theo chủ nghĩa anh hùng, so với năm nhất thì hiện tại là hoàn toàn tùy theo ý mình, đi sâu về phần khai thác ý tưởng, rèn luyện năng lực sáng tác rất khác biệt. Cấu trúc 120 phút lập dàn ý là một phần rất quan trọng, nội dung yêu cầu vòng vòng đan xen kết cấu chuyện xưa với tình tiết phập phồng trầm bổng… Bởi vì thế cho nên đối với nội dung câu chuyện, chuẩn bị xây dựng nhân vật trước đó đều có yêu cầu đặc biệt cao.
Ngay vào thời điểm Lục Dĩ Quyến trở về trường học, mọi người đều đã hoàn thành những việc này, thậm chí có người cũng đã viết xong bản sơ thảo.
Lục Dĩ Quyến nửa đường chen ngang, trực tiếp bắt tay viết kịch bản, thật sự là có phần không chắc chắn.
Nhưng đối với một kịch bản quan trọng nhất là nội dung của mười trang đầu tiên mà nói, bước đầu có thể được thầy giáo khẳng định, chắc hẳn phần kế tiếp cũng không quá tệ.
Chính thức thích môn học này, làm bài tập hoàn toàn vì mục đích lấy được điểm cuối kỳ.
Bởi vậy, Lục Dĩ Quyến cảm kích nói lời cảm ơn với thầy giáo, “Em đợi mail của thầy.”
Thầy giáo nở nụ cười, “Nếu thật sự muốn cảm ơn tôi, sau này phim của em ra đĩa, nhớ tặng tôi là được.”
“Nhất định, Nhất định ạ.” Lục Dĩ Quyến nở nụ cười tươi tắn, xin phép ra về rồi rời phòng làm việc của thầy giáo.
Cậu nhìn nhìn bên ngoài, cách thời gian hẹn với Triệu Tuyết Huyên còn nửa tiếng, cậu chán chết tìm một cái ghế dài ngồi xuống, sau đó…lại lần nữa trở lại tâm lý uể oải của sáng sớm nay.
Đối với một nam thanh niên khí huyết mạnh mẽ nhưng không có sinh hoạt tình dục cố định mà nói, một giấc mộng tinh đương nhiên không phải là một điều đáng để ngạc nhiên.
Nhưng mà điều làm cho Lục Dĩ Quyến không thoải mái chính là cậu nhớ rõ ràng người ở trong mơ kia.
Là giữa đêm hè, ở quán đồ nướng cậu thích nhất, gần phim trường “Đồng độ sinh”, cậu và Dung Đình cùng nhau ăn cơm, uống rượu, hát những khúc ca vui vẻ rồi trở về khách sạn, sau đó…Bọn họ quấn nhau thành một đống rồi hôn môi, cuối cùng là lăn lên giường.
Hồi tưởng thoáng qua đã làm Lục Dĩ Quyến cảm thấy phát điên.
Cảm giác hôn liên tiếp trong mơ lại đặc biệt chân thật — đương nhiên điều này cũng bình thường, dù sao thì, hai người cũng ở trường quay diễn cảnh hôn nhiều như vậy.
Cứ nghĩ chuyện trên giường là rất bình thường, cảnh trong giấc mơ và “Đồng độ sinh” cũng tương tự nhau, diễn qua phim, nhớ lại chuyện cũ, lưu lại chút ký ức cũng không sao.
Nhưng làm cho Lục Dĩ Quyến cảm thấy đáng sợ chính là, rõ ràng ở trong giấc mở cậu đã nảy nở tình cảm chân thật, có khoái cảm, có vui vẻ, có điên cuồng.
Thế cho nên cậu đối với hiện thực sau khi tỉnh lại có cảm giác không chân thật.
Ví dụ như là cậu và Bạch Thần đang ở cùng một chỗ, ví dụ như cậu đã lâu không nhận được tin tức của Dung Đình.
Lục Dĩ Quyến thở dài, tiện tay lướt Weibo.
Ánh mặt trời hôm nay ở Bắc Kinh đặc biệt tốt, Dung Đình cũng hiếm khi đăng hình lên, là cửa sổ sát đất ở phòng khách, hình như anh ngồi ở ghế mây bên cạnh cửa sổ — trước đây Lục Dĩ Quyến còn cười nhạo, vì sao trong căn phòng kiến trúc Tây Âu lại còn có một cái ghế dựa của một lão già — trên đầu gối còn có thêm một chú chó vàng nhỏ, thoạt nhìn khoảng một tháng tuổi.
“Người cha đang vui vẻ”
Dung Đình tự mình đăng Weibo thường lời ít mà ý nhiều như vậy, Lục Dĩ Quyến cũng tự nhiên lộ ra một nụ cười tươi tắn, nhịn không được bình luận ở dưới: “Ở đâu đến vậy? Thật đáng yêu!!”
Cậu cũng không ôm hy vọng được trả lời lại, kết quả, Lục Dĩ Quyến vừa load trang mới một chút, thì nhận được lời nhắc nhở có bình luận, là của Dung Đình.
“Thích Mộng tặng, thích không?”
Lục Dĩ Quyến: “…”
Vì sao đột nhiên lại không thích nữa rồi QAQ.
Ngay cả tâm tình trả lời lại cậu cũng không có, Lục Dĩ Quyến trực tiếp nhét di động vào trong túi quần.
Lúc này, Triệu Tuyết Huyên sôi nổi xuất hiện trước mặt Lục Dĩ Quyến, “Này! Dĩ Quyến!”
Con gái mùa hè thật sự rất hạnh phúc, tất cả quần áo đẹp đều có thể mặc lên người, Triệu Tuyết Huyên mặc một bộ váy liền áo tơ tằm màu tím, làm nổi bật làn da trắng như tuyết. Cánh tay xách thêm một túi nhỏ xếp ly màu trắng của Kate Spade, mang một vẻ đẹp thanh xuân.
Nhưng, Lục Dĩ Quyến nháy mắt hai cái với cô, trong nội tâm lại xuất hiện rất nhiều ý nghĩ.
Ví dụ như–
Triệu Tuyết Huyên ở Ương Ảnh căn bản không có cách nào đứng vào trong hàng ngũ mỹ nữ, nhưng sự thật là lớn lên rất đáng yêu.
Nhưng mà mặc dù cậu có thể nhìn thấy được chỗ tốt đẹp của cô ấy, lại hoàn toàn không thể nào sinh ra ý nghĩ muốn thân cận với người khác phái hay là muốn phát triển tình cảm mập mờ gì đó.
Có lẽ là do quá quen thuộc với Triệu Tuyết Huyên rồi, nên chỉ muốn làm bạn bè?
Lục Dĩ Quyến hướng về Triệu Tuyết Huyên nghĩ lại chính mình, có chút ý thức được dường như bản thân mình đã độc thân quá lâu, có nên đi yêu một lần để cải thiện trạng thái tâm lý không bình thường này không?
Nhưng mà, không để cậu càng nghĩ càng nảy ra nhiều ý tưởng, Triệu Tuyết Huyên đã có chút không nhịn được, cầm túi đập vào đầu Lục Dĩ Quyến, “Bệnh thần kinh, cậu ngẩn người với tớ cái gì đấy!”
“…” Lục Dĩ Quyến xoa xoa đỉnh đầu, “Này, tốt xấu gì lão tử cũng là ảnh đế, một ảnh đế nhìn cậu đến ngây ngẩn, đúng ra cậu phải cảm thấy thật vinh hạnh chứ?”
Khóe miệng Triệu Tuyết Huyên nhếch lên, cười một chút cũng không chân thành, “Ha ha, thật là vinh hạnh nha.”
= = Người này là bạn bè kiểu gì!!
Tức giận mà đứng dậy, Lục Dĩ Quyến và Triệu Tuyết Huyên một đường đi ra ngoài trường học, đi đến một nhà hàng mà hai người đều tương đối yêu thích để ăn cơm, cuối cùng Triệu Tuyết Huyên cũng nói lý do vì sao hẹn cậu ra đây.
Triệu Tuyết Huyên giơ dao ăn, cươi híp mắt tuyên bố: “Bộ phim lúc trước chúng ta nộp lên được vào vòng chung kết rồi!”
Lục Dĩ Quyến sửng sốt một chút, “Thật sao??”
Triệu Tuyết Huyên hớn hở, “Đương nhiên là thật! Tớ lừa cậu làm gì! Chỉ là mấy hôm trước thấy cậu bận viết kịch bản, tớ mới không nói cho cậu! Ban tổ chức năm nay là Quốc Truyền (*), ở vòng chung kết này họ muốn biểu diễn ở hiện trường một trận đấu biên tập phim trực tiếp, cho nên chúng ta phải chuẩn bị vùng lên thôi!”
(*) Quốc Truyền: Có thể là trường truyền thông quốc nội.
Đây là lần đầu tiên sau khi Lục Dĩ Quyến lên đại học lấy tác phẩm của mình tham gia thi đấu, nghe Triệu Tuyết Huyên thông báo một tin đáng ăn mừng như vậy, khiến những cảm xúc không vui trong lòng cậu trước đó lập tức biến mất, thay vào đó là nhiệt huyết sôi trào!
Lúc ăn cơm, Lục Dĩ Quyến đã thảo luận với Triệu Tuyết Huyên chuyện dự thi, cắt nối biên tập trực tiếp không phải là thứ có thể không chế, nhưng biểu hiện ở đó có thể chuẩn bị trước. Dựa vào yêu cầu của bên tổ chức, vấn đáp chia thành hai phần, đầu tiên là người dư thi tự mình phát biểu về linh cảm của bộ phim, câu chuyện, ý tưởng quay và biên tập, tiếp đó là giám khảo đặt ra câu hỏi dành cho người dự thi với thời gian ba phút.
Buổi tối, Lục Dĩ Quyến và Triệu Tuyết ngồi ở quán cà phê dưới lầu nhà Bạch Thần, mỗi người một Notebook, không ngừng trao đổi ý kiến.
“Tớ cảm thấy từ tự ti này đặc biệt hay.” Lục Dĩ Quyến nâng cằm lên tựa vào bàn, chỉ vào trang PPT của Triệu Tuyết Huyên, “Có khả năng cao sẽ nói về vấn đề này, ví dụ như hiện tượng xã hội bây giờ, để cho chúng ta suy nghĩ và giải thích sự tự ti này trong phim của chúng ta, điều này có thể nói rất nhiều.”
Triệu Tuyết Huyên hùa theo gật đầu, “Ừ, điều này thật sự rất nhiều ẩn ý, tôi sẽ nói nhiều về ý này một chút, để chuyện tình yêu thành thứ yếu cũng được.”
Lục Dĩ Quyến suy nghĩ một lát, đồng ý với ý tưởng này, “Đúng là như vậy, tớ cảm thấy giám khảo sẽ không hứng thú nghe chúng ta nói chuyện tình yêu thanh xuân vườn trường gì đó…quá mệt mỏi.”
Triệu Tuyết Huyên nhịn không được cười rộ lên, tiếp tục thay đổi nội dung, “Linh cảm của chúng ta xuất phát từ hiện tượng xã hội…sau đó chủ đề của câu chuyện mà chúng ta nói đến là sở dĩ chúng ta tự ti là vì không hiểu được chính mình, phải không?”
“Đúng vậy!”
Triệu Tuyết Huyên ghi lại, đầu nghiêng qua một bên, “Được rồi, vậy chúng ta nói đến phần cậu phụ trách….”
–
Vào thời điểm Lục Dĩ Quyến và Triệu Tuyết Huyên đang khua chiêng gõ trống, thì ngày 18 tháng 6 đã đến. Là ngày diễn ra vòng chung kết cuộc thi.
Nói đến thì cũng trùng hợp, ngày này cũng là sinh nhật tuổi 20 của Lục Dĩ Quyến, lúc hai người xuất phát đến đại học Quốc Truyền, Triệu Tuyết Huyên không quên đưa món quà của mình ra, “Mặc dù tôi cảm thấy nhận được giải mới là đại lễ, nhưng mà…cái này cũng xin cậu vui lòng nhận!”
Lục Dĩ Quyến lập tức mở quà ra, là lens máy ảnh tiêu cự 24mm của Canon! Dòng SLR(*) danh tiếng lẫy lừng!!
(*) SLR: máy kỹ thuật số.
Sau khi thụ sủng nhược kinh, Lục Dĩ Quyến lại cảm thấy hơi nóng phỏng tay, “ Quà này quá quý… ”
(*) thụ sủng nhược kinh: chỉ trạng thái lo sợ khi được yêu thương.
Triệu Tuyết Huyên phất phất tay tỏ vẻ không hề gì, “Khách khí cái gì! Nếu có thể nhận giải, tiền thưởng đến tận năm vạn, chút tiền lẻ này không cần tính toán! Nếu cảm thấy nhận không xứng đáng thì lát nữa cố gắng lên!”
Không biết có phải là được những lời này khích lệ hay không, ngay phân đoạn trình bày của người đầu tiên, Lục Dĩ Quyến đã xoa xoa tay, hận không thể là người đầu tiên lên nói.
Nhưng lúc đến lượt hai người, đã là một tiếng sau.
Phim ngắn đầu tiên của bọn họ được chiếu trên màn hình.
Kịch bản văn học của bộ phim này là do Triệu Tuyết Huyên hoàn thành một mình, kể về câu chuyện của một cô bé tự ti, cầu nguyện với thần linh với ước muốn thay đổi ba khuyết điểm của mình.
Kết cấu của câu chuyện vẫn là điều khiến Triệu Tuyết Huyên cảm thấy kiêu ngạo nhất. Lúc đầu khi nữ chính xuất hiện đã là cuộc sống sau này không có sự tự ti. Mở đầu là cảnh ở bên trong giáo đường, nữ chính Điền An Tình mặc áo cưới trắng, tay cầm hoa tươi, vịn tay cha, chậm rãi đi đến.
Ống kính chiếu trên cao, màn ảnh đủ ánh sáng, nhanh chóng tạo ra một hình ảnh ngọt ngào hạnh phúc. Khóe miệng của Điền An Tình cong nhẹ, là một nụ cười tự tin.
Là người thiết kế phân cảnh, trong cảnh này Lục Dĩ Quyến sử dụng áo cưới, đặc tả màn ảnh của giáo đường, sắp xếp hình ảnh tươi mới đẹp mắt, quan trọng hơn chính là, tiết tấu của các cảnh nhanh, làm cho giám khảo đã xem nhiều tác phẩm đến vô cảm, cũng không tự chủ được mà bị cuốn vào.
Mà trong đó, đặc tả Thập tự giá, cũng là một phần đệm cho nội dung ở sau.
Giám khảo đang ngồi đều là các giáo sư đến từ các học viện điện ảnh lớn, khi bọn họ chú ý thấy ống kính đưa qua Thập Tự giá mấy lần, thì hiểu được, có lẽ câu chuyện đằng sau sẽ có quan hệ với nó. Như vậy, vật này tượng trưng cho cái gì? Tín ngưỡng? Hay là thần?
Sau đó, trong nhịp điệu của giai điệu “Khúc hành quân hôn lễ”, tự thuật của Điền An Tình cũng bắt đầu.
Vào năm năm trước, cô là cô bé tự ti, hướng nội, thậm chí có chút ám thị tâm lý. Trên màn ảnh, một cô bé một thân một mình, cho dù là khung cảnh hay ánh sáng xung quanh bố trí thay đổi như thế nào, thì cô bé vĩnh viễn cúi đầu, đi một mình trong bóng tối. Nhưng mà, có một ngày cô gặp một vị thần, thần dựa theo yêu cầu của cô, giúp cô thay đổi ba thứ trên người mà cô cho là khuyết điểm của mình.
Cô bé phấn khởi đi soi gương, phát hiện mình thật sự đã thay đổi. Cô ở bên ngoài gương không có gì khác, nhưng trong gương, lại là một thiếu nữ thời thượng tươi sáng.
Mà lúc này, ống kính quay đi, trở lại giáo đường. Cô bé được cha giao vào trong tay chú rể. Cô cười rộ lên, giống trong gương như đúc, chú rể cầm tay cô thật chặt, trong mắt đều là yêu thương và trân trọng.
Rất nhanh, khởi đầu câu chuyện được nói đến, thật ra ở thời điểm mà cô bé tự ti thì cô đã yêu cậu bé này, đó là người mà cô lặng lẽ ái mộ. Mà cho đến khi cô bé thay đổi được khuyết điểm của mình, trở nên tự tin, vui vẻ, mới dũng cảm theo đuổi nam chính. Và cô cũng gặp quá nhiều thuận lợi, cậu bé cũng thích cô. Cô bé dần dần trở nên tự phụ.
Ở trận đấu vũ đạo lần thứ nhất, sau khi phát ngôn bừa bãi với người khác, lúc cô bé đi qua tấm gương trang điểm thì phát hiện, chính mình đã trở về hình dáng lúc trước.
Cô quá sợ hãi, cho rằng phép thần đã mất hiệu lực.
Trên sân khấu, đèn flash chói mắt dường như có thể làm tổn thương da thịt của cô, mỗi người giám khảo đều như có hỏa nhãn kim tinh, có thể nhìn thấu được phần không hoàn mỹ của cô..
Rõ ràng là diễn viên chính, là người có thể làm chủ được tất cả thế nhưng lại liều mạng trốn ở một góc khuất u ám trên sân khấu.
Bạn nhảy bị cô làm cho bối rối, giám khảo đều lắc đầu tỏ vẻ thất vọng.
Ở trận đấu này cô bé thật sự đã thua, lại một lần nữa trở nên tự ti như trước kia, thậm chí còn nôn nóng hơn trước.
Dưới áp lực tinh thần khổng lồ, cuối cùng cô bé cũng kể chuyện trước kia gặp được thần cho cậu bé, thẳng thắn với cậu, mình vốn dĩ không có tốt đẹp như thế, thậm chí hy vọng cậu bé có thể rời bỏ cô.
Màn ảnh chiếu đến mặt của cậu bé, là khuôn mặt bao dung ôn hòa của Bạch Thần.
Cậu chẳng những không rời bỏ cô bé, ngược lại không ngừng cỗ vũ, dẫn dắt, khiến cho cô nhận thấy rằng thật ra cô rất vĩ đại, nói với cô rằng điều khiến cậu thích ở cô, thực sự không phải là những thay đổi do thần đã tạo ra, mà chính là sự tự tin của cô.
Cậu bé kiên nhẫn giúp đỡ cô bé nhìn thấy ưu điểm của mình, điều chỉnh những chỗ không hoàn hảo, dần dần, cô bé lại lần nữa nhìn thấy được mình hoàn hảo trong gương.
Trong lúc cô bé nhận được sự giúp đỡ của cậu bé, không ngừng trưởng thành hơn, đồng thời trong phim truyền đến tiếng nhạc du dương.
Thanh âm của cha xứ vang lên: “Bất kể tương lai cô ấy giàu có hay nghèo khổ, bất kể tương lai cô ấy khỏe mạnh hay ốm đau, con có nguyện ý cùng với cô ấy ở một chỗ không?”
Màn ảnh trở lại giáo đường, Bạch Thần vẫn mỉm cười ấm áp như cũ, “Vâng, con nguyện ý.”
“Cô dâu, xin hỏi con có nguyện ý gả cho chú rể không?”
Cô bé tươi tắn tự tin cười, “Con nguyện ý.”
Câu chuyện mười phút có được kết thúc mỹ mãn.
Tự sự giao thoa, sự phối hợp với ánh sáng, cảnh vật cũng với một số kỹ thuật dựng phim tâm lý đặc sắc, cũng làm cho hội đồng giám khảo cảm thấy mới mẻ…Mặc dù câu chuyện rất đơn giản, thế nhưng sắp xếp phân cảnh và diễn viên đều lộ ra kỹ năng diễn xuất và kỹ xảo thành thục. Ngoại trừ những điểm đó, hội đồng giám khảo cũng nhận thấy để có được những hình ảnh tinh xảo và đẹp đẽ chính là nhờ thiết bị quay liên tiếp, bình thường khi quay loại phim ngắn này thường sử dụng máy kỹ thuật số đơn. Mà phim có độ nét cực cao, hình ảnh cũng đặc biệt ổn định không đứt quãng, khiến cho người xem thoải mái, nhất định là được quay từ thiết bị kỹ thuật số có giá từ ba vạn trở lên.
Hội đồng giám khảo thậm chí có chút chờ mong đối với thí sinh chuẩn bị lên đài.
Ở trong tiếng vỗ tay, Triệu Tuyết Huyên và Lục Dĩ Quyến xuất hiện trước mắt các vị giám khảo.
Nhưng, lúc này, tất cả giám khảo dường như cũng căng thẳng cả người rồi…Trời ạ!! Bọn họ không nhìn lầm chứ? Người dự thi này…lại là ảnh đế Cannes?!