Editor: Hải Nguyễn
Beta: Kún Huyền
Lục Dĩ Quyến tỉnh lại, cậu bị tiếng chuông điện thoại của Dung Đình đánh thức.
Ánh nắng mông lung từ khe hở của bức rèm chiếu đến, Dung Đình day day sống mũi, sắc mặt ảm đạm rõ ràng.
“Được, tôi biết rồi, vậy đến đây đi, biết địa chỉ nhà tôi rồi chứ?”
“Ừm, đúng, Lục Dĩ Quyến cũng ở đây, tôi sẽ nói lại với cậu ấy.”
“Lát nữa gặp.”
Lục Dĩ Quyến mơmàng dụi dụi mắt, vừa ngồi dậy vừa hỏi Dung Đình: “Em nghe anh nhắc tới em, có chuyện gì vậy?”
“Ừ, trên mạng có chút vấn đề, hơi khó giải quyết…liên quan đến em.”
Lục Dĩ Quyến dường như tỉnh táo trong chớp mắt, “Tại sao lại liên quan đến em…Thật là phục, trên mạng không thể yên tĩnh hai ngày sao?”
Cậu theo bản năng muốn lên Weibo, Dung Đình lại lập tức ngăn cậu lạitrực tiếp bỏ điện thoại của Lục Dĩ Quyến vào túi quần mình, “Một lát nữa rồi xem, em đi rửa mặt trước đicó người sắp đến.”
Lục Dĩ Quyến không nghi ngờ gìnghe lời đi rửa mặt.
Mà Dung Đình sau khi nhìn thấy cậu vào phòng tắm, mới thở ra một hơi.
Mười lăm phút sau, Lục Dĩ Quyến gần như vội vàng rửa mặt cho xong, lúc đó Dung Đình mới mở cửa,ở bênngoài biệt thự, một cô gái trẻ tuổi đang đứng.
“Dĩ Quyến, đây là người đại diện mới của anh, Thích Mộng.”
Lục Dĩ Quyến vừa mới tươi cười nhất thời sửng sốt.
“Người đại diện mới?” Ánh mắt nghi hoặc của cậu nhìn vào mặt Dung Đình, rõ ràng ngày hôm qua Thiệu Hiểu Cương còn tới đây, Dung Đình cũng không có nói bất cứ chuyện gì về việc thay người đại diện, sao đột nhiên lại đổi?
Dung Đình gật đầu, “Hiện tại nghiệp vụ công ty đang điều chỉnh, anh Thiệu sẽ dẫn người mới, cô Thích đây sẽ phụ trách chuyện hoạt động nghệ thuật sau này của anh.”
Đây là một loại…giải thích rất rõ ràng rất đúng mực,có lẽ ngại có người ở đây Dung Đình không có cách nào giải thích nhiều, Lục Dĩ Quyến cũng không tiếp tục hỏi nữa mà ánh mắt lại rơi xuống người Thích Mộng một lần nữa.
Lần này anh đánh giá cẩn thậnhơn, nhưng Lục Dĩ Quyến cũng không thay đổi ấn tượng ban đầu với Thích Mộng.
Một cô gái trẻ tuổi, trên người mặc âu phục, nhưng áo quần cực kỳ vừa vặn tạo cho Thích Mộng một dáng người rất đẹp, có lồi có lõm phi thường gợi cảm. Phía dưới váy chữ A màu trắng là đôi giày cao gót mũi nhọn màu đỏ, điểm thêm chiếc túi xách màu đỏ càng làm tăng thêm sự thu hút, từ bộ đồ cứng nhắc lộ ra một loại cảm giác hấp dẫn người khác, sự hấp dẫn đến từ sức mạnh của hormone nữ tính.
Dường như cũng chú ý đến ánh mắt của Lục Dĩ Quyến, Thích Mộng cười khẽ, “Ngài Lục, rất vui khi được gặp ngài.”
“A, tôi cũng vậy, rất vui khi được gặp cô.” Ý thức được ánh mắt của mình có chút mạo phạm, Lục Dĩ Quyến vội chủ động đưa tay, nắm lấy tay đối phương, thuận tiện khen một câu: “Thích tiểu thư thật là xinh đẹp.”
Thích Mộng nói cảm ơn, cười đáp lại: “Không nghĩ tới ngài Lục lại là một người thú vị như thế.”
Lời nói này của cô mặc dù nói với Lục Dĩ Quyến, nhưng ánh mắt ngả ngớn lại đồng thời rơi xuống trên người Dung Đình.
Lục Dĩ Quyến bất chợt nhíu mày, đối với người đại diện mới xuất hiện này cảm thấy rất kỳ quái.
Kỳ thật đối với chuyện Dung Đình muốn thay người đại diện, Lục Dĩ Quyến đã sớm có dự cảm. Trong vòng mấy ngày cuối cùng ở nước Pháp, Dung Đình dường như từ chối tất cả công việc Thiệu Hiểu Cương sắp xếp cho anh, chỉ yên ổn đợi về nước. Huống hồ, với địa vị hôm nay và sự phát triển trong tương lai của Dung Đình, Lục Dĩ Quyến sớm cảm thấy Dung Đình nên đổi một người đại diện có năng lực hơn, như vậy mới có thể đem lại cho anh những tài nguyên tốt.
Nhưng, Lục Dĩ Quyến tuyệt đối không nghĩ tới, Dung Đình lại chọn tình huống bất ngờ như vậy, anh đổi một người đại diện thoạt nhìn trẻ tuổi không hề có quan hệ cũng không kinh nghiệm. Nếu như muốn Lục Dĩ Quyến tìm ra ưu điểm của Thích Mộng từ cái nhìn đầu tiên thì chỉ có một. Đó là cô ấy có Sắc Đẹp.
Nhưng đối phương đâu phải là diễn viên, đẹp để làm gì? Lục Dĩ Quyến cảm thấy quả thực không giải thích được.
Nhưng Thích Mộng đến dường như còn mang theo nhiệm vụ nào đó mà anh chưa biết rõ, ba người ở phòng khách nói chuyện không lâu, sau đó Dung Đình dẫn hai người đi lên thư phòng ở lầu hai.
Thích Mộng rất nhanh lấy ra máy tính xách tay của mình vừa khởi động vừa hỏi: “Ngài Dung, ngài đã nói chuyện đó cho ngài Lục biết chưa?”
Dung Đình lắc đầu, “Cô có thể gọi tôi là Dung Đình, tôi tạm thời còn chưa cho cậu ấy biết.”
Thích Mộng “Ừ” một tiếng, mở ra máy vi tính, cô hỏi:”Mật mã Wifi?”
“Sinh nhật của tôi.”Dung Đình đáp.
“Được rồi, hiện tại tôi cho ngài Lục xem cái này.”
“Gọi tôi Dĩ Quyến là được rồi.” Lục Dĩ Quyến vẫn luôn có cảm giác mình là người ngoài cuộc, cuối cùng cũng có thể chen vào.
Người đại diện mới nhìn trẻ tuổi, nhưng mà ngược lại so với Thiệu Hiểu Cương giỏi giang hơn nhiều, không có lấy một câu dài dòng dây dưa, khách sáo hàn huyên, có thể lược bớt không nói thì sẽ không nói.
Xuất phát điểm này, Lục Dĩ Quyến cuối cùng cũng có chút hảo cảm với Thích Mộng.
Nhưng…
Lúc Thích Mộng đem laptop để trước mặt cậu, Lục Dĩ Quyến hoàn toàn…hoàn toàn không để ý Thích Mộng nữa rồi.
Thích Mộng cho cậu xem, là một ID weibo.
“Ha ha, xem trên weibo nói Dung Đình chỉ bảo diễn xuất của ảnh đế Cannes Lục Dĩ Quyến, mị thật sự không thể không thấy buồn nôn. Trong các ngôi sao nam hiếm thấy một Bạch liên hoa như vậy. Đối phương không có tên tuổi – từ trước cho tới bây giờ không có gì nổi bật hơn người khác thì không thấy nhắc đến mình có quen biết, hôm nay vừa nhận được ảnh đế, liền đứng ra nói mình có quan hệ thân thiết thế nào với ảnh đế… Nếu cậu thích diễn như vậy cũng không sao, diễn cũng cho đầy đủ vào, thời gian quay phim lâu như vậy cũng không thấy follow nhau, bây giờ đứng ra nói là bạn thân, thật sự coi những người trên mạng ngốc cả sao?”
Sau khi Lục Dĩ Quyến xem xong, cả người cậu đều lộ vẻ khiếp sợ.
Đây là một bài đến từ một chủ weibo nhiều chuyện qua đường lấy tên là “Cuồng hắc ngươi”.
“Dung Đình lại lần nữa tuột mất ảnh đế Cannes”, “Fan Dung Đình đánh người”, “Dung Đình, Lục Dĩ Quyến thanh minh” bốn tin gần nhất liên quan đến Dung Đình.
Hiện tại đứng đầu bảng đề tài. Là “Dung Đình và Lục Dĩ Quyến không tương tác.”
Lục Dĩ Quyến nhìn kỹ thời gian phía dưới, thời gian đăng tải là sau tám giờ đêm qua, Thích Mộng ở phía dưới cũng chú giải: “Trong một giờ, lượng chia sẻ weibo đã vượt quá một vạn, đêm đó liền trở thành đề tài được quan tâm nhất weibo, rạng sángnay đề tài này đã leo lên đứng đầu bảng trở thành chủ đề hot của weibo.
Thấy Lục Dĩ Quyến kinh ngạc, Thích Mộng nhắc nhở cậu, “Cậu có thể mở hình ảnh ra xem một chút.”
Lục Dĩ Quyến kích chuột, hiện lên là hình ảnh print screen thời gian Dung Đình của Lục Dĩ Quyến follow nhau.
“Cái này…cái này là người nào làm vậy?” Lục Dĩ Quyến nửa ngày không kịp phản ứng.
Thích Mộng không có biểu tình dư thừa nào, thong dong giải thích: “Một weibo đưa tin bát quái vừa mới đăng ký không lâu, trước chỉ có mấy ngàn fan, nhưng mà nhờ phúc của hai vị, hôm qua lượng fan của người đó đã lên đến 18 vạn, con số này đủ để thấy được sức ảnh hưởng của hai vị trên Internet rồi.”
Lục Dĩ Quyến rất tự biết mình biết ta mà bổ sung: “Là sức ảnh hưởng của Dung Đình.”
Thích Mộng từ chối cho ý kiến, cô nói: “Cho nên hôm nay tôi đặc biệt vì chuyện này mà tới đây, là bởi vì tôi phát hiệnsau khi Dung Đình về nước, bất kể là truyền thông bình thường hay truyền thông trên mạng đều có sự phát triển vượt khỏi khả năng khống chế. Thứ nhất, chuyện đánh người ở sân bay, đến bây giờ vẫn còn được truyền thông nhắc đến, vấn đề càng ngày càng xa, đã bắt đầu chuyển qua thảo luận về hoàn cảnh văn hóa Quốc nội rồi. Thứ hai, cùng với việc Dung Đình không đoạt được giải thưởng, từ lúc mới bắt đầu, trên mạng chỉ là trêu chọc hoặc đồng tình đã chuyển thành việc hoài nghi thực lực của anh cùng với tình hình thừa nước đụccòn khuấy chođục thêm,việc này chắc hẳn không phải là trùng hợp chúng ta phải mau chóng giải quyết.
Lục Dĩ Quyến cuối cùng cũng tiêu hóa đầy đủ những tin tứcvừa rồi,”Cho nên, ý của cô là hiện tại có người tổ chức bôi đen Dung ca?”
“Ừ, chính xác mà nói,không phải là có người.” Thích Mộng dừng lại, “Đêm qua, tôi đã gọi điện thoại cho một số người quen biết,được biết có thểviệc này là do công ty giải trí Tân Nghệ. Dung Đình, nếu như tôi nhớ không lầm, tháng tư năm nay, anh có xích mích một lần với người của giải trí Tân Nghệ, có tên là Lương Tử?”
Dung Đình ôm cánh tay “Hai lần, một lần là đồng tính, một lần là quy tắc ngầm.”
Khuôn mặt vốn nguyên túc của Thích Mộng đột nhiên nở nụ cười “Ừ, đáp lễ thật đẹp.”
Dung Đình đối mặt với cô, vốn là gương mặt có chút âm trầm nhưng lúc này lại có chút vui vẻ, Lục Dĩ Quyến hoàn toàn đứng giữa sự biến hóa vi diệu của hai người, cậu đột nhiên nhíu mày, ánh mắt băn khoăn chần chừ nhìn Dung Đình và Thích Mộng.
Nhưng không để cậu kịp phát hiện điều gì, Thích Mộng đã dứt khoát chuyển chủ đề nói: “Đã có tiền lệ từ trước, giải trí Tân Nghệ có mục đích gì cũng không cần phải nói, một là trả thù, thêm nữatôi cảm thấy mục đích lớn hơn chính là…cái này.”
Thích Mộng từ bên trong cặp văn kiện của mình, lấy ra xấp giấy dày cộp, nàng đặt trước mặt Dung Đình. “Tương Châu tranh thủ cái này để lấy được vai nam chính.”
Là “Đan tâm”
Lục Dĩ Quyến cùng Dung Đình đồng thời ngơ ra.
“Bộ phim này rất nổi tiếng?” Lục Dĩ Quyến nhịn không được xen vào.
Thích Mộng gật đầu, “Tôi đã nghe ngóng thông tin về bộ phim này, đã định được các thành viên cơ bản, gồm có đạo diễn Cao Tư Nguyên, ảnh đế Hồng Kông Chung Văn Trạch diễn một vai phụ cũnglựa chọn những diễn viên khá nặng ký, hơn nữa bộ phim này được Tân Ảnh đầu tư sản xuất.”
“Lợi hại…như vậy…” Lục Dĩ Quyến cả người kinh ngạc, bộ kịch bản này là thời điểm bế mạc LHP Cannes, đạo diễn Cao Tư Nguyên chủ động đưa ra cho Dung Đình. Chung Văn Trạch là một diễn viên Hồng Kông thuộc phái thực lực, nhân khí ở Đại lục cũng tương đối tốt, mặc dù đã ngoài 50 tuổi, lại có một fanclub rất rộng lớn. Đương nhiên, làm cho Lục Dĩ Quyến cảm thấy càng kinh ngạc, bộ phim này thế nhưng lại được Tân Ảnh đầu tư sản xuất.
Cái tên xí nghiệp sản xuất Tân Ảnh không phải là quen thuộc với người xem, nhưng mà mỗi người đạo diễn trong nước đều biết.
Xí nghiệp này thuộc về nhà nước, trước kia toàn quay phim về cách mạng, sau này chậm rãi chuyển sang hướng phim thị trường, hiện nay, xí nghiệp Tân Ảnh chính là nhà sản xuất lớn trong nước có địa vị nhất ở giải thưởng Kim Hạc.
Phàm là phim do Tân Ảnh đầu tư sản xuất, không có bộ nào không nhận được thưởng Kim Hạc mà quay về.
Mà “Đan tâm”, lại là một bộ phim lấy nam chính là trung tâm, có thế nào, dù là ai nhận được nam chính của bộ phim này, cơ bản giải thưởng Kim Hạc về người đó. Ở hạng mục “Phim Trung Quốc xuất sắc nhất”chắc chắnsẽ không vụt khỏi tay được.
Nghe Lục Dĩ Quyến cảm khái, Thích Mộng lại nhìn chằm chằm phản ứng của Dung Đình. “Tôi nghe Thiệu Hiểu Cương nói, anh từ đầu đã từ chối kịch bản này?”
“Tôi lúc đó không nhìn qua kịch bản, chỉ nghe đạo diễn Cao nói mấy câu.” Dung Đình nhíu mày, đại khái là vì thành viên cơ bản trong đoàn phim mà có chút dao động, “Tôi chẳng qua là cảm thấy…nhân vật như vậy tôi đã diễn qua một lần…”
Thích Mộng nhún vai”Tôi hoàn toàn hiểu được, nhưng xem ra là đạo diễn Cao là hướng vai nam chính cho anh, một mực chờ bên chúng ta đáp lại. Nhưng mà động thái bây giờ của Tương Châu, có thể là muốn giết chết một số nhân khí của anh, sau đó hướng đến bên sản xuất phim.”
Đạo diễn có một trái tim nghệ thuật, nhưng nhà sản xuất chỉ có một trái timtiền tài. So với hiệu quả nghệ thuật, đương nhiên là phòng bán vé mới là vạn tuế.
Nếu như Dung Đình trong quá trìnhđang tuyển chọn mà nhân khí giảm xuống như thế… Tương Châu hoàn toàn có thể có được vai nam chính.
“Cho nên, bây giờ chúng ta đối với tình huống công kích này, tôi có hai phương án. Phương án thứ nhất, là anh nhận bộ phim này, chúng ta củng cố nhân khí. Thứ hai, anh không cần phải nhận bộ phim này, có thể tạm thời thả cho Tương Châu một con ngựa, chọn lựa hiệu ứng lạnh, không cần tiếp nhận quá nhiều sự chú ý, nhưng sau đó nhất định phải có một bộ có thể áp đảo “Đan tâm”, nếu không, một khi Tương Châu thông qua phim này nhận được giải ảnh đế, địa vị sẽ áp đảo anh, khi đó muốn anh muốn xoay chuyển tình thế là rất khó khăn.”
Càng là người đứng ở chỗ cao, càng dễ dàng tìm được cơ hội tốt, đây là một sự tuần hoàn vĩnh hằng. Chỉ cần tạo ra một chút chênh lệch, khả năng sau này đối mặt cũng là một cái tên lớn không thể nào vượt qua.
Thích Mộng đi về phía ghế dựa, đợi Dung Đình đưa ra lựa chọn.