Ảnh Đế Thành Song

Chương 21




Lục Dĩ Quyến không nghĩ tới trở lại Ương Ảnh người đầu tiên cậu gặp được lại là Bạch Thần, Bạch Thần cũng hoàn toàn không ngờ tới, một lần tình cờ đến trường học lại gặp được Lục Dĩ Quyến xách bao lớn bao nhỏ tới trường.

Quả thật là duyên phận.

“Dĩ Quyến!”

“A… Bạch Thần!”

Lục Dĩ Quyến hưng phấn gọi anh, ót cậu lập tức bị Bạch Thần vỗ một cái, cậu lập tức kêu lên ầm ỹ rồi nhanh chóng sửa lời: “Sư ca, hì hì, thấy anh nên em kích động quá!”

Nửa năm gọi Dung Đình là sư ca, Lục Dĩ Quyến đã khó có thể nhận một tiền bối ‘bình thường’ như Bạch Thần ==! Đương nhiên, cậu sẽ không nói điều này ra khỏi miệng.

Bạch Thần cũng không biết Lục Dĩ Quyến nghĩ gì, anh chỉ nhìn cậu từ trên xuống dưới một lượt, rồi mới mang theo chút do dự hỏi: “Em từ đoàn làm phim trở về? Không phải Kim Phong Ngọc Lộ vừa mới quay được không lâu sao?”

“Thì, việc học rất quan trọng chứ sao, cảm giác mới mẻ đã hết nên em về!” Lục Dĩ Quyến cười rạng rỡ, khuôn mặt tươi cười quen thuộc khiến Bạch Thần cũng bỏ nghi ngờ xuống, anh nắm chặt hai bả vai của Lục Dĩ Quyến: “Giỏi lắm, giờ cũng đã lăn lộn được ở đoàn làm phim rồi cơ đấy, vất vả lắm phải không? Anh thấy cậu gầy quá!”

Lục Dĩ Quyến cũng vô cùng hưng phấn, cậu kéo lấy tay Bạch Thần đặt lên bụng mình: “Anh sờ sờ xem!”

Cậu gồng cơ bụng lên, cách lớp áo lông mà Bạch Thần vẫn cảm nhận rõ được cơ bụng dưới tay mình, ánh mắt anh hơi đổi, không biết nói không nên lời là vì kích động hay khâm phục, anh vỗ mạnh vào bả vai anh: “Đờ! Cậu giỏi! Nửa năm mà đã tập được thế này rồi, giỏi!”

Lục Dĩ Quyến nhe răng cười, hàm răng trắng sáng cả bầu trời Bắc Kinh đầu đông. Bạch Thần bỗng thấy hoảng hốt, giống như đứa nhỏ trước kia ngày ngày cùng anh đi tập luyện, đọc lời thoại bỗng nhiên biến mất. Anh cảm giác Lục Dĩ Quyến có chỗ nào đó thay đổi, nhưng lại không thể nói rõ được là đâu, anh chỉ nhìn anh một hồi, rồi hỏi: “Cậu xảy ra chuyện gì vậy?”

“Gì ạ? Đâu có?” Lục Dĩ Quyến cứng người lại, tay bất giác sờ mặt mình: “Có phải sắc mặt em không tốt không? Dạo này em hơi mất ngủ, nhưng không sao cả!”

Cậu vẫn nói nói cười cười như trước, dù cho người đối diện lo lắng cũng không tìm thấy được chỗ hở nào. Bạch Thần cũng không nói nữa, nhắc đến tình hình gần đây của mình, “Anh mới kí hợp đồng với Nhà hát Tần Quân, cũng không trọ ở trường nữa, có thời gian thì đến chung cư anh chơi, phòng ngủ có giường đôi, điều kiện cũng không tệ lắm.”

Lục Dĩ Quyến lập tức đồng ý, tiện thể kéo Bạch Thần giúp mình xách đồ đạc về kí túc xá.

Trên đường đi, Bạch Thần bỗng nhiên hỏi: “Tên douban của cậu có phải tên là Nhất Điều Thổ Xuyên không?”

Lục Dĩ Quyến không hiểu sao cả: “Đâu có, em còn chưa đăng kí douban nữa là.”

Bạch Thần nửa tin nửa ngờ nhìn cậu: “Thật sự không phải?”

Lục Dĩ Quyến lắc đầu nguầy nguậy: “Đương nhiên là không rồi, em lừa ai chứ lừa anh… Làm sao ạ?”

Bạch Thần do dự một chút mới nói: “Người này thời gian gần đây rất nổi tiếng, người đó viết một bài bình luận phim Liên Thành trên đó, khen Dung Đình, viết rất tốt, anh cảm giác giọng văn giống của em, sau này xem các bài viết khác của người đó, người ấy viết một số chuyện riêng tư về Dung Đình, nửa thật nửa giả, anh cũng không nhìn kỹ, hơn nữa là tên của người đó, một chữ thổ (土) với một chữ xuyên (川), không phải thành chữ quyến (圳) tên cậu sao?”

“Anh nói em mới để ý.” Lục Dĩ Quyến nhíu mày lại, rồi nhanh chóng thả lỏng: “Lát nữa em xem xem sao! Biết đâu lại là một em khác trên thế giới này ấy chứ.”

Đêm đó, Lục Dĩ Quyến liền tìm tên người kia.

Bạch Thần nói người đó nổi tiếng quả thật không sai, đọc qua vài trang viết trên đó, Lục Dĩ Quyến nhìn một nửa liền mất kiên nhẫn. Chuyện tác giả viết không có gì mới mẻ, ở chung với Dung Đình lâu như vậy, Lục Dĩ Quyến đã sớm mất đi sự tò mò để đọc nó. Nhưng mà… Bài viết bình luận điện ảnh kia, quả thật viết có chút… lạ.

“Kết thúc như thế, nếu trước đó không có sự đắp nặn cho nhân vật tướng quân của Dung Đình, rất dễ tạo ác cảm cho người xem, biên kịch rất không công bằng với Dung Đình.”

“Rõ ràng thắng lợi của tướng quân đều là do công sức ngài làm ra, cuối cùng bỗng dưng vì sự hi sinh của công chúa mà khiến cho sự nghiệp của ngài đều là đạp trên vai của công chúa…”

“Nhưng nhờ vào tài biểu diễn xuất sắc của Dung Đình mà khiến người xem bất giác giải thích cho lựa chọn của tướng quân, giải thích cho khát vọng của tướng quân, thậm chí đến cuối cùng còn cảm thấy tiếc nuối cho tướng quân…”

Lục Dĩ Quyến càng nhìn càng cảm giác quen thuộc, những lời này, chẳng phải là cảm tưởng của cậu sau khi xem Liên Thành sao?

Thật là lạ.

Bài viết này lấy lòng rất nhiều “fan chuồn chuồn”, không ít người bình luận khích lệ “Viết cảm động”, “Bình luận chính xác”…

Lục Dĩ Quyến cào cào đầu, nghĩ đến đối phương cũng không có lấy lời nói của cậu kiếm tiền bạc gì, cậu mặc kệ cho qua.





Tháng 12, Bắc Kinh đón chào trận tuyết đầu mùa.

Đã lâu không trở lại sân trường, cho nên Lục Dĩ Quyến đi qua sân thể dục mà còn cảm thấy dường như đã có mấy đời, xung quanh là các bạn học đang chơi bóng rổ, những đôi tình nhân tay nắm tay đi dạo, đám người cười nói vang trời, cuộc sống trường học vô cùng chân thật lại khiến cậu cảm giác khác lạ.

Mới không lâu cậu còn đang đóng phim cùng nam thần Dung Đình trên trời cao, thế mà giờ, cậu lại trở về với trần gian.

Aishh…

Cậu thở một hơi, rốt cục lấy di động ra nhìn. Lúc ở trong đoàn làm phim, mỗi ngày cậu chỉ có xem phim với quay phim, thói quen lượn weibo lượn diễn đàn hầu như bị bỏ hẳn, bỗng dưng trở lại trường học không có việc gì làm, cậu còn cảm thấy rất trống vắng.

Dung Đình sau khi kết thúc quay phim Đồng Độ Sinh cũng không nghỉ ngơi mà lập tức bay đi Hongkong, chỉ cần lên weibo là có thể nhanh chóng cập nhật được tin tức của anh, ngày hôm qua, đoàn làm phim Vui Như Lên Trời đúng hẹn khởi quay tại Thượng Hải.

Nếu thế, cậu có nên gửi tin nhắn chúc may mắn không?

Lục Dĩ Quyến do dự.

Lúc cậu đi, Dung Đình còn cho Tiểu Hách lái xe đưa cậu một đoạn đường, lần liên lạc cuối cùng của hai người chính là lúc Lục Dĩ Quyến gửi tin nhắn cảm ơn… Thế nhưng Dung Đình trả lời rất lãnh đạm, dường như không thích bị quấy rầy.

Rối rắm nhìn màn hình chừng 5 phút đồng hồ, Lục Dĩ Quyến chọn cách thức khéo léo nhất, tìm một bức hình khởi quay của Vui Như Lên Trời trên weibo, đăng lên kèm theo lời viết: “Chờ mong.”

Nói như vậy, vừa không quấy rầy đến đối phương, cũng có thể khiến đối phương nhìn thấy lời chúc của mình, nhỉ.

Quả nhiên, nửa giờ sau, các đồng nghiệp trong đoàn làm phim, các bạn học trong trường đều vào like ảnh.

Về phần Dung Đình.

Lục Dĩ Quyến hưng phấn phát hiện, trong bạn bè wechat của mình, avatar của Dung Đình hiện lên một thông báo có tin nhắn mới màu đỏ tươi.

“Nghe nói Bắc Kinh có tuyết rơi, chú ý giữ ấm.”

Lục Dĩ Quyến cười đến ngay cả chính mình cũng không phát hiện ra, cậu nhanh chóng trả lời: “Cảm ơn sư ca! Chúc anh quay chụp thuận lợi!”



Làm học viện có kì nghỉ đông và nghỉ hè dài nhất cả nước, tháng 1 vừa qua được vài ngày, Ương Ảnh lại nghỉ đông, quả thực khiến các trường đại học khác ghen tức muốn nổ mắt.

Nhưng dù được nghỉ, sinh viên Ương Ảnh chưa chắc đã về nhà được.

Làm một học viện thiên về nghệ thuật như bọn họ, ngày nghỉ không thể không có bài tập, mà bài tập vừa ra liền mệt chết người. Giống như bài tập của khoa đạo diễn, vô cùng biến thái.

“Đờ mờ, làm một phim ngắn không quá 10 phút…” Giáo viên chủ nhiệm vừa nói xong, các học sinh liền kêu gào ầm ỹ, “Cô ơi, nghỉ đông có vài ngày, thời gian đâu mà bọn em quay xong, mọi người còn về nghỉ tết âm lịch mà!”

“Đúng đấy! Nghỉ hè quay thì còn nghe được.”

Giáo viên chủ nhiệm của lớp Dung Đình là một nữ giảng viên vô cùng phong cách, giờ học của cô luôn được mọi người hoan nghênh, các học sinh cũng rất yêu quý cô. Nhưng, một giảng viên đại học khi quá thân với các sinh viên của mình thì cũng thường dễ mất đi sự trấn áp đối với các học trò.

Cô chủ nhiệm xòe tay, bất đắc dĩ cười: “Cô cũng không có cách nào cả, học viện quy định như vậy, các em chịu khó một chút, dù sao đây cũng được tính vào điểm học phần, không thể làm có lệ được.”

Cô tạm dừng một chút, dường như vì cổ vũ mọi người, cô nói thêm: “Tác phẩm lần này nếu làm tốt, học viện sẽ đưa đi tham gia liên hoan phim sinh viên, đây là tác phẩm cá nhân đầu tiên của các em từ khi vào học nên rất quan trọng, các em phải chú ý.”

Vừa nói đến liên hoan phim, đến các nam sinh tản mạn nhất cũng vực dậy tinh thần.

Cô chủ nhiệm vừa lòng nhìn cả lớp, tiếp tục nói: “Bởi vì mọi người chắc chắn phải hợp tác với các bạn học khoa khác, cô hi vọng mọi người có thể chia làm nhiều nhóm hơn, thành viên trong khoa chúng ta tốt nhất là không quá ba người, nếu các em cần trợ giúp gì thì có thể gửi email cho cô. Được rồi, chúc các em có một kì nghỉ đông vui vẻ.”

Sau khi phổ biến xong các công việc cần thiết, giáo viên chủ nhiệm nhanh chóng rời khỏi phòng học.

Căn phòng vốn im lặng lập tức nổ tung.

“Lớp trưởng! Đờ mờ lớp trưởng em muốn cùng nhóm với sếp!!”

“Cút đi mày! Anh đây cùng nhóm với A Lâm rồi!”

Đại học chúng là vậy, nếu làm bài tập nhóm vào thời học sinh, đương nhiên là bạn bè tốt cùng chung một nhóm, nhưng khi tuổi càng lớn, mọi người lại nghĩ đến nhiều vấn đề hơn, giống như bây giờ, người giỏi thì muốn cùng với người giỏi để cùng nhau tiến tới, người kém lại muốn tìm người để ăn bám đu dây… trong phòng học đủ loại âm mưu dương mưu, ầm ĩ ghê gớm.

Lớp phó học tập Triệu Tuyết Huyên thừa dịp hỗn loạn, bỏ bạn tốt của mình chạy đến sau phòng học, cô cau mày, nhìn chằm chằm người đang gục đầu trên bàn ngủ say: “Lục Dĩ Quyến! Dậy đi!”

Sau nhiều lần do dự, cô vẫn quyết định dựng đối phương dậy.

“Cô chủ nhiệm đi rồi!” Triệu Tuyết Huyên nhỏ giọng nhắc đối phương: “Ban ngày ban mặt cậu còn buồn ngủ thế cơ à? Cậu có nghe thấy cô giáo nói gì không?”

Lục Dĩ Quyến ngượng ngùng xoa mắt: “Dạo này mất ngủ… Buổi tối ngủ không tốt lắm, nghe đại khái, làm sao?”

Triệu Tuyết Huyên có một khuôn mặt rất trẻ con, khi cười lên lại càng ngọt ngào: “Mọi người đang chia nhóm, bài tập nhóm kì này… cậu có muốn cùng nhóm với tớ không?”

Lục Dĩ Quyến sửng sốt một chút mới hiểu ra, chần chừ một chút cậu mới đồng ý: “Được rồi, tớ không quan trọng, mấy người một nhóm thế?”

“Chắc tầm hai ba người, chỉ hai chúng ta thôi thế nào? Tớ đã có kịch bản rồi, lúc trước xem cậu đạo diễn vở Đoàn lữ hành tự sát nhìn rất tốt, cho nên tớ muốn hợp tác với cậu một lần.”

Lục Dĩ Quyến thản nhiên nghe cô khen ngợi, dường như không có bất kì hứng thú nào, lại hoặc là tinh thần không tốt: “Ừ, nghe lời cậu.”

Có thể làm lớp phó học tập, Triệu Tuyết Huyên đương nhiên rất có cá tính, vừa lúc hai người đều là người Bắc Kinh, đi lại tiện lợi, chiều hôm đó, hai người lên kế hoạch, tính toán nghiêm túc làm bài tập này, sau đó mang đi dự thi.

Cả học kì này Triệu Tuyết Huyên vẫn hoàn chỉnh kịch bản của mình, buổi chiều hôm đó liền in ra kịch bản văn học cho Lục Dĩ Quyến: “Cậu xem xem, sau đó đưa ý kiến sửa chữa cho tớ, rồi chúng ta cùng viết kịch bản phân cảnh!”

“Okay.”

Hai người sóng vai ra khỏi trường học, đang muốn tách ra, Triệu Tuyết Huyên lại gọi lại đối phương, “Lục Dĩ Quyến, tớ thấy dạo này cậu rất mệt mỏi nhỉ? Tinh thần hình như cũng không tốt lắm… Từ ngày cậu trở lại lên lớp thì ngày nào cũng ngủ, lúc trước cậu đâu có như thế, chứng mất ngủ của cậu nghiêm trọng lắm à?”

Vẻ mặt của Lục Dĩ Quyến hơi đổi, có chút mất tự nhiên: “Um, cũng không có gì, buổi tối ngủ không tốt thôi mà.”

Triệu Tuyết Huyên nghiêng đầu nhìn cậu, Lục Dĩ Quyến là một đối tượng mà không thiếu nữ sinh trong học viện đều ưu ái, từ lúc Đoàn lữ hành tự sát biểu diễn, tên gọi của Lục Dĩ Quyến liền trở nên nổi tiếng trong trường, nhưng ai ngờ, đến năm thứ hai, vừa khai giảng cậu đã biến mất, đến tận cuối kì mới trở lại.

Đẹp trai, tài năng, còn rất kì bí, quả thật chính là nam chính trong truyện ngôn tình.

Nhưng rất rõ ràng là, từ sau khi Lục Dĩ Quyến trở lại, trạng thái tinh thần liền không còn giống với năm nhất nữa.

Cậu không còn thích các hoạt động trong trường, vốn học viện còn muốn cậu tham gia vào liên hoan cuối năm, cuối cùng lại bị cậu từ chối. Hơn phân nửa thời gian lên lớp cậu đều ngủ, kể cả lúc tỉnh cũng không giống như đang nghe giảng, nhìn đầy hốt hoảng. Thế mà thành tích cuối kì của cậu vẫn là cao nhất trong các nam sinh.

Đúng là thần.

Triệu Tuyết Huyên nhìn chằm chằm Lục Dĩ Quyến trong chốc lát, thẳng đến khi đối phương mất tự nhiên nhìn xung quanh cô mới nói: “Nếu cậu vẫn không ngủ tốt thì nên đến bệnh viện một chuyến đi. Ba tớ là bác sĩ khoa tâm thần, nếu cậu không ngại… cuối tuần đến nhà tớ, cố vấn ba tớ một chút?”