Tất cả mọi người chen về phía trước, chỉ có cô mình muốn thoát đi, cho nên ngã sấp xuống là không thể tránh được.
Bởi vì mùa đông, mặc tương đối dày, té lăn trên đất cũng không đau.
Thế nhưng!
Xuất hiện hỗn loạn!
Nếu như mọi người tiếp tục tiến về phía Thẩm Lương Xuyên, rất có thể sẽ giẫm cho cô bị thương.
Kiều Luyến bị dọa mở to hai mắt, khua hai tay, ý đồ đẩy đám người xung quanh ra.
Thế nhưng đám người kia đều nóng nảy nhìn về phía Thẩm ảnh đế, đâu chịu tránh ra?
Phía trước có người dừng lại, đằng sau liền có người đụng vào...
Đúng lúc mành chỉ treo chuông, đám người bỗng nhiên dừng lại!
Kiều Luyến kinh ngạc ngẩng đầu lên, việc bị đụng phải không có phát sinh, ngược lại mọi người phát ra từng tiếng thán phục!
Đã nhìn thấy, Thẩm Lương Xuyên vốn tiến vào khách sạn, bỗng nhiên quay đầu, cứ vòng qua bảo an, đi nhanh tới!
Thân thể Kiều Luyến, bỗng nhiên bất động tại chỗ.
Cô muốn đứng lên, thế nhưng cô chưa kịp hành động, người đàn ông kia, đã nhanh chân đi tới phía cô.
Kiều Luyến sợ ngây người, cứng ngắc tại chỗ.
Giữa hai người bọn họ, cách mấy người.
Cô cảm giác giống như hơi thở quen thuộc của anh, khuôn mặt quen thuộc của anh, không có bất kỳ báo hiệu gì tới gần.
Kiều Luyến sợ hãi theo dõi anh, bỗng nhiên kịp phản ứng, vội vàng chống đỡ mặt đất, đứng lên.
Sau đó, cô liền cúi đầu, núp ở trong đám người, ý đồ giảm bớt cảm giác tồn tại của mình.
Người đàn ông phía trước, đột nhiên dừng bước.
Đám phan xung quanh đã oanh động, thét chói tai muốn nắm tay, ký tên với anh.
Thẩm Lương Xuyên bị đám fan hâm mộ vây quanh.
Lúc này trợ lý và bảo an mới tiến lên lần nữa, ngăn lại đám fan hâm mộ giúp anh.
Thẩm Lương Xuyên đứng ở đó, liền nghe thấy có Fan hâm mộ mở miệng nói: "Thẩm ảnh đế, anh đột nhiên đi ra, là có chuyện gì sao?"
Lời này rơi xuống, Kiều Luyến liền không nhịn được mím môi.
Đúng vậy, đột nhiên chạy đến, là có chuyện gì sao?
Thẩm Lương Xuyên nghe nói như thế, tròng mắt co rụt lại.
Đột nhiên đi ra...
Anh cũng không biết mình vì cái gì, đột nhiên chạy ra.
Chỉ là cảm giác giống như nghe được tiếng cii, cho nên cái gì cũng đều không nghĩ, nhanh chân chạy tới.
Thế nhưng trong biển người mênh mông, đông đảo Fan hâm mộ, thậm chí anh đều không nhìn thấy mặt của cô...
Lúc này Thẩm Lương Xuyên mới phát giác được, nhất định vừa rồi là mình nghe lầm.
Anh kéo căng cằm, lúc này mới chậm rãi mở miệng: "Khí trời càng lạnh, mọi người đợi lâu, hôm nay người ở chỗ này, mỗi người đưa tới một ly trà sữa nóng."
Một câu rơi xuống, toàn bộ Fan hâm mộ nổ tung!
"A a a, Thẩm ảnh đế quá đẹp rồi!"
"Thẩm ảnh đế quá quan tâm rồi!"
Lời đám fan hâm mộ, rơi vào trong tai Thẩm Lương Xuyên và Kiều Luyến.
Bọn họ cứ cách mấy người như vậy.
Lại không cách nào nhận nhau.
Đứng ở trong đám người, Kiều Luyến cảm thấy sinh ra một loại hoang tưởng.
Cô siết chặt tay, nghe những người chung quanh tán thưởng anh, cùng có yên bình.
Sau đó, liền trơ mắt nhìn Tống Thành nói gì bên tai Thẩm Lương Xuyên, Thẩm Lương Xuyên khẽ gật đầu.
Anh giống như là đang tìm cái gì, ánh mắt nhìn trong đám người một vòng, lúc này mới thu hồi tầm mắt của mình, đi theo Tống Thành vào đại sảnh khách sạn.
Chờ đến khi Thẩm Lương Xuyên rời đi, đám fan hâm mộ còn nói chuyện say sưa hành động vừa rồi của anh.
Sau cùng, khi mỗi người một ly trà sữa, cầm ở trong tay, Kiều Luyến ôm ly trà sữa kia, đột nhiên cảm giác được hốc mắt có chút cay, cái mũi có chút chua xót.