Lời này Hạ Diệp Hoa rơi xuống, chỉ thấy trong ánh mắt Thẩm Tu hiện lên một vòng bối rối.
Bà nhíu lông mày, nhìn chằm chằm Hạ Noãn Noãn.
Giờ phút này mặt mũi cô đã tràn đầy tái nhợt, trên trán toát mồ hôi lạnh.
Bà gấp vội mở miệng: "Còn đứng ngây đó làm gì? Trước đưa bệnh viện! Nếu không sẽ chết người!"
Đưa bệnh viện?
Mai Phượng nghe nói như thế, tròng mắt co rụt lại.
Ánh mắt rơi vào người Hạ Noãn Noãn.
Dựa vào cái gì chính mình muốn mang thai con Thẩm gia, lại sinh non nhiều lần như vậy, mà Hạ Noãn Noãn, lại có thể có vận tốt chứ?
Bà ta trực tiếp ngăn ở trước mặt Hạ Diệp Hoa: "Hiện tại hai người bọn họ bị chúng tôi bắt tại trận, trước phải nói rõ mọi chuyện..."
"Bà cút ngay cho tôi! Nói rõ cái rắm! Bà không thấy Noãn Noãn chảy nhiều máu như vậy sao?!"
Mai Phượng lại cười lạnh: "Ta sợ là, rời khỏi nơi này, bị một số người lừa dối Tử Hào, để Tử Hào hiểu lầm tôi và cha nó!"
Một câu, để Thẩm Tu gật đầu: " Đúng, nói rõ ràng..."
Hạ Diệp Hoa đứng đó, tức giận siết chặt nắm tay: " Các người tránh ra!"
"Tránh ra!" Cha Hạ muốn xông tới, ôm con gái của mình.
Tuy mẹ Hạ bị ngất, thế nhưng hẳn là không có việc gì, hiện tại kinh hoảng nhất, cũng phía dưới con gái chảy rất nhiều máu.
Thế nhưng ông muốn xông lên, đã thấy Thẩm Tu ngăn ở phía trước: "Đúng, Mai Phượng nói đúng, chuyện này không nói rõ ràng, Tử Hào trở về tôi biết bàn giao thế nào? Hạ Noãn Noãn và Lưu Hải Dương bị tôi và Mai Phượng nhìn rõ ràng!"
Ông ta nói đến đây, nhìn về phía Lưu Hải Dương: "Đây chính là hiện trường! Nhà các người có thừa nhận hay không? Không thừa nhận, thì sẽ nói dối!"
Thân thể Hạ Diệp Hoa không tốt, Thẩm Tu và Mai Phượng ngăn lại, cha Hạ căn bản là không xông tới được.
Hạ Diệp Hoa kêu xe cứu thương.
Cha Hạ nhìn thấy tình huống trước mặt, cả người đều tức nói không ra lời.
Ánh mắt ông rơi vào người Lưu Hải Dương, khi nhìn thấy thân trên anh ta cởi trần, lại nhìn dáng vẻ con gái...
"Bịch!" Ông bỗng nhiên lập tức quỳ gối trước mặt Thẩm Tu: " Thân gia! Xem như Noãn Noãn chúng tôi sai, tôi nhận! Ông tránh ra, để cho tôi ôm con bé đi bệnh viện!"
Vừa quỳ xuống như thế, người trong cả căn phòng, đều ngây dại.
Hạ Noãn Noãn ngã trên mặt đất, vốn đau ngất đi, giờ phút này lại mơ hồ có chút ý thức, nghe được lời cha, cô bỗng nhiên ngẩng đầu đến, không thể tin nhìn về phía cha Hạ.
Đau đớn để cho cô nói không nên lời, mất máu quá nhiều, càng làm cho cô không cách nào đứng thẳng lên.
Thế nhưng giờ khắc này, cô lại muốn nắm chặt cha, nói cho ông biết, không phải như thế...
Cô đưa tay ra, miệng ngập ngừng, muốn nói điều gì.
Thẩm Tu tránh ra, cha Hạ lao đến, trực tiếp bé Hạ Noãn Noãn lên, đúng lúc này, cuối cùng nghe thấy bên ngoài có tiếng xe cứu thương...
Trong bệnh viện, trong phòng giải phẫu.
Cha Hạ ngồi trên ghế dài bên ngoài bệnh viện, nhìn chằm chằm phòng phẫu thuật.
Lưu Hải Dương đứng trước mặt ông, cúi đầu: "Bác trai, con biết, đều là con và Noãn Noãn không đúng, để bác tức giận! Con thật sự thích Noãn Noãn, bác yên tâm, rời Thẩm gia, con sẽ đối tốt với cô ấy..."
Lời này rơi xuống, cha Hạ liền không nhịn được ngẩng đầu lên, nhìn về phía Lưu Hải Dương.
Một lúc sau, ông mới mím môi, khẽ gật đầu: "Được rồi..."
Một câu rơi xuống, khiến Hạ Diệp Hoa đi theo cùng, liền ngẩng đầu lên: " Thân gia, tôi không tin Noãn Noãn sẽ làm chuyện này, vẫn là chờ Noãn Noãn tỉnh lại hỏi một chút rồi nói sau..."