Xe Thẩm Tử Hào, đứng ở trong biệt thự Thẩm gia.
Xe còn không có dừng hẳn, Thẩm Lương Xuyên đã nhảy xuống xe, khập khễnh xông vào trong nhà.
Thím Lý trông thấy anh về, hơi sững sờ: "Tiên sinh?"
Thẩm Lương Xuyên lại mở miệng: "Phu nhân đâu?"
Thím Lý nhìn lên lầu một chút: "Sáng sớm đưa tiểu Dịch thiếu gia qua sân bay. Cho tới bây giờ cũng không trở về."
Buổi sáng đã đi...
Tròng mắt Thẩm Lương Xuyên co rụt lại, anh vội mở miệng nói: "Lúc phu nhân rời đi, có cầm hành lý hay không?"
Thím Lý lắc đầu: "Không có, phu nhân đưa Tiểu Dịch rời đi, sao lại cầm hành lý?"
Thẩm Lương Xuyên buông lỏng, đã thấy thím Lý nhíu lông mày: "Nhưng khi tiểu Dịch thiếu gia rời đi, ngược lại ôm hai hành lý."
Hai hành lý!
Thẩm Lương Xuyên vừa mới buông lỏng, bỗng dưng trầm xuống.
Anh nghĩ tới điều gì, trực tiếp mở miệng: "Trước khi phu nhân đi, có nói gì hay không?!"
Thím Lý lập tức mở miệng: "À, nói là giấy tờ của cậu, trong thư phòng."
Trong thư phòng...
Anh khập khiễng, nhanh chân đi lên lầu.
Bời vì chân trái bó thạch cao, không cách nào động đậy, lên lầu đều rất tốn sức, Anh lại giống như không cảm giác thấy, đi thẳng lên lầu, vào thư phòng!
Trong thư phòng hết như cũ, chỉ có ở trên bàn sách, để một trang giấy.
Thẩm Lương Xuyên hơi sững sờ, đi về phía trước hai bước.
Khi ánh mắt anh rơi vào tờ giấy kia, tròng mắt bỗng nhiên co rụt lại!
5 chữ to "Thư thỏa thuận ly hôn", cứ như vội vàng không kịp chuẩn bị xông vào trong tầm mắt của anh!
Thẩm Lương Xuyên chỉ cảm thấy giống như là một sấm sét bổ vào bên tai, để anh có một loại cảm giác không cách nào nói rõ.
Giống như trước mắt đều là giả.
Anh mở to mắt, cô liền ở bên người.
Thế nhưng, anh bình tĩnh tới gần, này thư thỏa thuận ly hôn, lại nằm lạnh lẽo trên bàn sách.
Hai tay Thẩm Lương Xuyên run rẩy, thậm chí có chút không dám đi lên phía trước.
Đúng lúc này, Hạ Diệp Hoa, Thẩm Tử Hào, Hạ Noãn Noãn chạy vào trong thư phòng.
Ba tầm mắt, đều rơi vào phần thư thỏa thuận ly hôn.
Tròng mắt Hạ Diệp Hoa co rụt lại, kinh ngạc thốt lên một tiếng: "Chuyện gì xảy ra? Tiểu Kiều đâu?"
Thê thương trong lời nói, mang theo cảm xúc để cho người ta muốn khóc.
Dẫn đến mũi Hạ Noãn Noãn chua xót.
Thẩm Tử Hào cũng kinh ngạc nhìn lên tất cả trước mặt: "Cái này, cái này, anh, anh và chị dâu cãi nhau?"
Hạ Diệp Hoa cũng nhìn về phía Thẩm Lương Xuyên: " Lương Xuyên, con đã là gì tiểu Kiều sao? Vì sao Tiểu Kiều lại đi?"
Vì sao lại đi?
Thẩm Lương Xuyên cảm giác giống như là bị rút đi tất cả sức lực, trên đùi mềm nhũn, ngã ngồi ở trên ghế.
Đúng vậy.
Tiểu Kiều, vì sao em lại đi?
Em ở đâu?
Lúc anh đang suy tư, chợt nghe Hạ Noãn Noãn nói một câu: "Ở đây có thư."
Có thư...
Thẩm Lương Xuyên nhìn sang, chỉ thấy Hạ Noãn Noãn lấy thư ra: " Là cho anh!"
Hai tay Thẩm Lương Xuyên run rẩy, nhận lấy lá thư này, mở giấy viết thư ra, liền thấy nét chữ Kiều Luyến:
Tử Xuyên:
Khi anh thấy thư này, em cũng đã đi.
Em vẫn luôn cảm thấy, tám năm sau chúng ta gặp lại, là ông trời cho em vận may.
Thế nhưng em tuyệt đối không ngờ rằng, loại may mắn này, lại là xây dựng trên nỗi thống khổ của anh.
Cuối cùng em hiểu, vì sao nah luôn luôn gạt em chuyện tám năm trước.
Hiện tại, cuối cùng em biết chân tướng.
Em sẽ đi.
Đừng tìm em.