Thẩm Tử Hào nghi hoặc nhìn Mai Phượng: " Tại sao con cần bọn họ mang tới trợ giúp?"
Mai Phượng cắn răng: " Thẩm Lương Xuyên sắp đk ông cụ gọi về nhà! Sao con không nóng nảy?"
Thẩm Tử Hào càng mù mờ hơn: " Gấp cái gì?"
"Ông cụ, muốn giao Thẩm gia cho Thẩm Lương Xuyên rồi! Những ngày này cha con gấp vô cùng, cái nhà này là của cha con, sau đó cha của con sẽ cho con!"
Thẩm Tử Hào nghe nói như thế, bừng tỉnh: "Cho nên, dì cảm thấy tôi không có cách nào cạnh tranh với Thẩm Lương Xuyên, liền muốn tìm cho tôi một người có bối cảnh?"
Mai Phượng gật đầu.
Thẩm Tử Hào siết chặt tay: " Con đã biết."
Mai Phượng cho là cậu ta không tức giận, cúi đầu, thở dài: " Tử Hào, ta, ta biết cách làm của ta không đúng, nhưng là vì con, vì tương lai của con, nhất định ta phải làm như thế... Cha mẹ Noãn Noãn cũng không thể mang cho con cái gì, chỉ trở thành gánh vác của con! Thẩm Lương Xuyên lại cường thế như vậy, ta thật sự sợ con đấu không lại cậu ta... Đến sau cùng, sẽ không có gì cả."
Bà ta đưa tay ra, lau nước mắt.
Sau đó mới ngẩng đầu lên, nhìn về phía Thẩm Tử Hào: " Tử Hào... Ta thật sự đều muốn tốt cho con."
Bà ta ngẩng đầu lên, lúc đầu cho là đối mặt với mình, là vẻ mặt Thẩm Tử Hào tha thứ, lại không nghĩ tới, ngẩng đầu một cái, đối đầu, lại là biểu hiện kiên nghị của Thẩm Tử Hào.
Mai Phượng sững sờ, liền nghe thấy Thẩm Tử Hào chậm rãi mở miệng nói: "Dì Mai, tuy chúng ta không phải mẹ con, lại tình như mẹ con, con nghĩ, có một số việc, con không nói qua với dì, dì sẽ không hiểu, bất quá bây giờ, con muốn nói cho dì ý nghĩ của con."
Trong lòng Mai Phượng, bỗng nhiên dâng lên một tia dự cảm không tốt.
Chợt, bà ta liền nghe thấy Thẩm Tử Hào mở miệng nói: "Đầu tiên, con là một người đàn ông, Thẩm Lương Xuyên không có cưới một người vợ gia thế, tại sao con phải dựa vào bà xã đến tranh?"
Cái này vừa nói, Mai Phượng liền ngây ngẩn cả người.
Thẩm Tử Hào tiếp tục mở miệng: "Tiếp theo, con chưa từng có nghĩ tới, muốn đi tranh đoạt cái gì! Con có thể làm, chỉ là làm tốt chính mình. Con tin tưởng ông nội nhìn là năng lực. Huống hồ, toàn bộ Thẩm gia đều là ông nội tự mình gây dựng. Cái nhà này là của bọn họ, ông nói người nào, sẽ cho ai, tại sao con phải tranh thủ?"
Mai Phượng ngây người lần nữa, chần chờ mở miệng nói: "Tử Hào, tất cả vinh hoa phú quý của cái nhà này, chẳng lẽ con cũng không cần sao? Con..."
Thẩm Tử Hào lại nhìn bà ta chằm chằm như cũ, một lúc sau mới chậm rãi mở miệng nói: "Dì Mai, xem như anh con tiếp nhận Thẩm gia, con cũng là người của Thẩm gia, anh ấy sẽ không đuổi con đi. Không phải sao?"
Mai Phượng một câu cũng nói không nên lời.
Bà ta nhìn chằm chằm Thẩm Tử Hào.
Giờ khắc này, bà ta mới đột nhiên có một loại cảm giác.
Đứa trẻ một mực bị mình nắm lấy, trưởng thành.
Bà ta mở to hai mắt nhìn, liền thấy Thẩm Tử Hào thất vọng nhìn bà ta: "Sau cùng, Dì Mai, đây đều là ý nghĩ của dì, áp đặt trên người con. Trước khi dì làm những chuyện này, có hỏi qua ý nghĩ của con hay không?"
"Thậm chí, xem như dì không đồng ý, dì cũng có thể nói thẳng, làm việc hãm hại hèn hạ như vậy..."
Thẩm Tử Hào nhíu lông mày, không có tiếp tục nói hết.
Cậu ta chỉ đứng lên, nhìn Mai Phượng: "Dì Mai, thật xin lỗi. Tha thứ con không cách nào gật bừa cách làm của dì."
Cậu ta đứng lên, đi ra ngoài, Mai Phượng gấp gáp, trực tiếp hỏi: "Con đi đâu vậy?"
"Noãn Noãn là bà xã con, cô ấy đi đâu, con liền theo đó. Con qua tìm cô ấy."