Thẩm Tử Hào đi về phía trước hai bước, liền thấy cái thân hình kia, đi khỏi phòng của giúp việc, đến ban công không đáng chú ý ở lầu một.
Nhờ ánh trăng, Thẩm Tử Hào có thể nhìn thấy, người kia là Tiểu Bao.
Thẩm Tử Hào siết chặt tay
Không nghĩ tới... Lại là Tiểu Bao!
Thế nhưng hiện tại Tiểu Bao muốn đi gặp người nào?
Thẩm Tử Hào yên lặng không chút tiếng động, đi theo sau lưng Tiểu Bao.
Cậu ta núp ở một nơi không có người chú ý.
Chờ trong chốc lát, liền thấy đi tới một bóng người.
Tiểu Bao thấy được người này, vội vàng đi ra phía trước: "Làm sao bây giờ? Thiếu gia phát hiện chân tướng sự tình, chúng ta làm sao bây giờ?"
Lời này rơi xuống, đối diện vang lên một giọng nói: "Sợ cái gì? Sao cậu không giữ được bình tĩnh như thế! Nếu như lộ ra chân tướng, tôi sẽ không bỏ qua cho cậu!"
Giọng nói này...
Tròng mắt Thẩm Tử Hào co rụt lại, từ từ thò đầu ra, liền thấy... Quả nhiên là quản gia!
Quản gia!!!
Ánh sáng lóe lên, Thẩm Tử Hào đã nghĩ thông suốt toàn bộ quá trình hãm hại Hạ Noãn Noãn.
Ba người cùng tiến vào điều tra.
Quản gia để A Hoàng mở hành lý, Tiểu Bao thừa cơ bỏ năm vạn vào!
Nếu như mình tin tưởng Hạ Noãn Noãn, như vậy thì sẽ hoài nghi đến người của bọn họ, đến lúc đó quản gia và Tiểu Bao có thể đẩy hết mọi chuyện lên A Hoàng!
Thẩm Tử Hào nhíu mày, quản gia làm việc, quả thực là tâm tư tỉ mỉ!
Nếu như không phải cậu ta đã nhận ra là lạ, đi theo ra ngoài như thế, chỉ sợ cũng không có cách nào tin tưởng, đây là chuyện mà quản gia nhà họ làm ra!
Thế nhưng vì cái gì?
Vì sao quản gia hãm hại Hạ Noãn Noãn?
Thẩm Tử Hào nắm lấy nắm tay, đứng tại chỗ chờ.
Tiểu Bao đã sắp khóc: "Quản gia, tôi khẳng định là đã cố gắng không lộ ra chân ngựa, thế nhưng hiện tại tôi sợ... Ngộ nhỡ thiếu gia phát hiện..."
"Cậu yên tâm, chúng ta đều đẩy mọi chuyện lên người A Hoàng. Thiếu gia sẽ không hoài nghi chúng ta, dù sao ba người chúng ta vào chung, cũng không thể hai người làm việc."
Tiểu Bao gật đầu: " Vậy bây giờ chúng ta làm sao? Nay thiếu gia nói muốn gọi cảnh sát, tôi bị dọa sợ!"
Quản gia nghe nói như thế, hừ lạnh một tiếng: "Sợ cái gì? Cậu đừng có gấp! Nói cho cậu, nên làm cái gì thì làm cái đó! Thiếu gia không có thông minh như vậy, có thể phát hiện công việc của chúng ta."
Thẩm Tử Hào nghe nói như thế, trực tiếp siết chặt tay.
Cái quản gia này là có ý gì? Lại nói cậu ta ngốc sao?
Chẳng qua suy nghĩ một chút, vậy mà cậu ta hoài nghi Hạ Noãn Noãn lâu như vậy, thật là ngốc!
Lúc này Tiểu Bao mới thở phào nhẹ nhõm: "Vậy quản gia, tôi đi về trước."
Quản gia gật đầu.
Sau khi Tiểu Bao rời đi, quản gia tại đứng trong chốc lát, phát hiện chung quanh không có người, lúc này mới đi về phòng của mình.
Trong phòng khách bỗng nhiên an tĩnh lại.
Thẩm Tử Hào lẳng lặng đứng ở phía sau màn cửa trong góc, không có lên tiếng.
Cậu ta luôn cảm thấy, sự tình không đơn giản.
Chờ trong chốc lát, cũng không biết qua bao lâu, cậu ta cảm thấy chỉ sợ tối nay không bắt không được người, đã thấy quản gia đột nhiên đẩy cửa phòng ra, lại đi ra!
Quản gia nhìn trái nhìn phải, sau cùng lại lặng lẽ đi ra vườn hoa phía sau.
Thẩm Tử Hào yên lặng đi qua.
Ở trong vườn hoa, chờ trong chốc lát, liền thấy một thân hình khoan thai mà đến!
Quản gia nhìn thấy người kia, nhất thời nhẹ nhàng thở ra, trực tiếp tiến lên nghênh đón.
Mà Thẩm Tử Hào, khi nhìn thấy bóng dáng kia, cả người cương cứng tại chỗ!
Bời vì đây không phải là người khác, mà là Mai Phượng!!