Ảnh Đế Thần Bí Trộm Cưới: Vợ Yêu, Tới PK

Chương 890: Không phải cô.. (9)




Hạ Noãn Noãn đột nhiên an tĩnh lại, cô đột nhiên siết chặt tay.

Sau đó liền đi tới trước tủ quần áo, mở hành lý của mình.

Bởi vì bị quản gia điều tra, cho nên trong phòng có chút lộn xộn.

Thế nhưng đồ của Thẩm Tử Hào, quản gia cũng không dám động.

Mà đồ đạc của cô, lại bị tìm kiếm loạn lên.

Hạ Noãn Noãn cảm giác lồng ngực đều có một sự phiền muộn thống khổ, giống như bị chặn thứ gì, để cho cô cảm giác không thể thở nổi.

Cô cắn môi, sau đó liền ngồi xuống, từ từ cầm quần áo, đặt vào trong hành lý

Trong nhà cô nghèo, cho nên sau khi kết hôn, đồ mang theo không có bao nhiêu.

Hạ Noãn Noãn cầm quần áo bỏ vào trong hành lý.

Quay người cầm lên quần áo khác của mình...

Đúng lúc này, cổ tay bỗng nhiên bị Thẩm Tử Hào níu lại, cô ngẩng đầu, nhìn về phía Thẩm Tử Hào, chỉ thấy Thẩm Tử Hào nhìn cô chằm chằm, mở miệng nói: "Tôi đều bảo vệ em, em còn muốn thế nào?"

Đều bảo vệ cô...

Đúng vậy.

Nói tiền là anh cho cô.

Là bảo vệ cô.

Thế nhưng cô muốn, không chỉ là bảo vệ, còn có tín nhiệm.

Cô nắm lấy tay, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nhìn Thẩm Tử Hào: " Tử Hào, anh cưới em, là vì cái gì?"

Vì cái gì?

Thẩm Tử Hào sững sờ.

Cậu ta không trả lời được.

Cậu ta là cảm thấy, trông thấy cô, trong lòng liền vui vẻ.

Có chuyện gì không vui, trông thấy cô, liền có thể làm dịu.

Đi cùng với cô, chính mình rất dễ chịu.

Mà vừa vặn, cô mang thai, bọn họ liền kết hôn.

Hạ Noãn Noãn tiếp tục nhìn cậu ta: " Anh cưới em, có lẽ chỉ là bởi vì đứa bé này, nhưng em gả cho anh, lại là bởi vì em thích anh."

"Từ khi mới bắt đầu, em đã biết, hôn nhân của chúng ta, là không công bằng, gia thế chúng ta là không ngang nhau. Nhà chúng em nghèo, thế nhưng em không có nghèo đến việc sẽ đi trộm tiền."

"Tử Hào, anh không hiểu rõ em. Em muốn, không phải hôn nhân như thế."

Hốc mắt của cô đều đỏ, nhìn chằm chằm Thẩm Tử Hào.

"Ở trong mắt anh, em là dạng người gì?"

"Hiện tại, anh cảm thấy anh bảo vệ em, đúng vậy, anh bảo vệ em, thế nhưng mọi người cũng nhìn ra được, anh bảo vệ em, anh cảm thấy, em còn tiếp tục ở trong nhà này sao? Nhóm giúp việc trông thấy em, khẳng định trong lòng đều đang nghĩ, nhìn kìa, cô ta là trộm!"

Hạ Noãn Noãn cười khổ một cái: "Cho nên, em ở trong nhà này, không tiếp tục chờ được nữa rồi."

Cô nói đến đây, cầm quần áo bỏ vào trong hành lý, sau đó kéo hành lý.

Thẩm Tử Hào trông thấy cô đi ra cửa, trong lòng quýnh lên, vội vàng đi theo: "Noãn Noãn, em làm cái gì vậy? Anh mới nói, sự tình đều qua rồi! Bọn họ không dám nói phía sau em!"

Hạ Noãn Noãn nghe nói như thế, bỗng dưng dừng bước.

Cô quay đầu nhìn Thẩm Tử Hào, "Đúng vậy, anh cũng biết là không dám, mà không phải là sẽ không."

"Em có thể sẽ nói cho anh biết lần nữa. Tiền kia, không phải em trộm."

Thẩm Tử Hào nhíu lông mày: " Không phải em trộm, làm sao lại chạy tới hành lý của em?!"

Hạ Noãn Noãn nghe nói như thế, hơi sững sờ, một lúc sau mới cười khổ một cái, "Đúng vậy, không phải em trộm, làm sao lại ở trong hành lý của anh? Em đột nhiên cảm thấy, cái nhà này, thật sự vô cùng đáng sợ."

Cô siết chặt nắm tay: " Chúng ta ly hôn đi. Em không muốn để con của em, sinh ra ở gia đình như vậy."

Không muốn để cho con của cô, ở cùng bà nội lúc nào cũng tính toán, có người cha không tin cô, có ông nội hồ đồ không để ý tới...