Mai Phượng nhìn cô ngẩn người, có chút không cao hứng: " con không muốn giặt sao?"
Hạ Noãn Noãn lập tức mở miệng: "Không, con qua giặt."
Sau đó, cô liền kéo rỏ quần áo bẩn, đi giặt quần áo.
Cầm quần áo để dưới đất, cô liền không nhịn được cong khóe miệng.
Cô tuy tính cách yếu đuối, nhưng cũng không ngốc.
Bình thường mua quần áo, chính mình cũng có không thể mua máy giặt á khoác, nhưng đại bộ phận đều đưa đến tiệm giặt quần áo, bời vì giặt tay, sẽ rất phiền phức.
Bảy cái áo khóc... Cái này nói rõ là Mai Phượng làm khó cô.
Hạ Noãn Noãn nghĩ tới đây, liền không nhịn được buông thõng con ngươi, từ từ cầm quần áo lên.
Trước đem áo sơ mi của Thẩm Tử Hào, rắt từng cái từng cái.
Cô giặt vô cùng chậm.
Mẹ nói qua, hiện tại hai tháng đầu, dễ dàng sinh non, không thể làm việc nặng, nhất là giặt quần áo, không thể hạ phần eo.
Mẹ còn nói qua, hiện tại đa phần phụ nữ mang thai lần đầu cũng không dễ dàng bảo vệ, có lẽ là theo không khí hoàn cảnh, dễ dàng đẻ non, cho nên nhất định phải bảo vệ tốt chính mình.
Cô ngồi đó, chậm rãi giặt quần áo.
Mệt mỏi, đứng lên đi lại.
Khát, liền đi ra ngoài uống nước.
Đói bụng, liền đi ăn cái gì.
Giặt quần áo, ngược lại thành một loại nghỉ dưỡng.
Giúp việc khác nhìn Hạ Noãn Noãn, trên mặt lộ ra thần sắc kinh ngạc.
Theo lý thuyết, thân là thiếu phu nhân Thẩm gia, bị người người chỉ huy giặt quần áo như thế, không phải trốn ở phòng giặt quần áo, len lén khóc sao?
Thế nhưng vì cái gì thiếu phu nhân nhà bọn họ, lại có thể tiêu sái như thế?
Có người mở miệng: "Thiếu phu nhân, có phải có chút ngốc hay không?"
Một giúp việc khác có ý riêng mở miệng: "Tôi thấy, thiếu phu nhân chúng ta, mới là người thông minh."
Người kia sững sờ, "Có ý gì?"
Một người khác liền cười: " Cô chờ xem, thiếu phu nhân sẽ không thua thiệt trong tay phu nhân."
Hạ Noãn Noãn cứ rặt như vậy, cả một buổi chiều, kỳ thật cũng giặt xong đồ mỏng, áo khoác còn đặt ở chỗ đó.
Mai Phượng xuống dưới nhìn cô, trông thấy những áo khoác đó, nhất thời nhíu lông mày: " Có phải con lười biếng rồi hay không?"
Hạ Noãn Noãn lập tức cúi thấp đầu xuống: "Dì, con không có. Con là tay chân vụng về, giặt hơi chậm."
Mai Phượng hừ lạnh một tiếng: "Ta thấy là cô có ý kiến với giặt quần áo! Bằng không, chậm nữa cũng không có khả năng chậm đến nước này!"
Bà ta tiến lên một bước, chỉ áo khoác: "Còn những cái này, sao cô một cái cũng không có giặt?"
Hạ Noãn Noãn nhất thời lộ ra bộ dạng đáng thương: " Dì... Con xin lỗi."
Mai Phượng:...!!
Sao bà ta cảm giác, bà ta ở đây nổi lên tính khí, vung một quyền, lại đều đánh vào bông!
Có một loại cảm giác không chỗ gắng sức.
Bà ta mắng, cô ta liền thừa nhận chính mình tay chân vụng về.
Hiện tại là cái gì xã hội?
Mai Phượng căn bản không có khả năng động thủ.
Nhưng cô khiến tâm tình bà ta không tốt...
Cô hết lần này tới lần khác tâm tình cực kì tốt, trên mặt thủy chung treo sự ngoan ngoãn dịu dàng.
Cô ta ngốc sao? Đều không cảm thấy ủy khuất khổ sở?
Vừa nghĩ tới đây, liền nghe phía ngoài truyền đến tiếng xe.
Mai Phượng vội vàng đi ra cửa, liền thấy Thẩm Tu và Thẩm Tử Hào, sải bước đi vào.
Mai Phượng cười híp mắt đi lên nghênh đón.
Ánh mắt Thẩm Tử Hào, lại rơi vào trong phòng: " Noãn Noãn đâu?"
Bước chân Mai Phượng dừng lại, chợt mở miệng cười: "Đang giặt quần áo cho con!"
Thẩm Tử Hào đổi giày, lập tức quay đầu: "Con qua tìm cô ấy."