Em nguyện ý gả cho anh không?
Làm sao Kiều Luyến có thể không nguyện ý!
Tám năm trước, cô đã ảo tưởng qua, có một ngày sẽ cùng anh từ trên mạng tiến tới hiện thực, từ hiện thực hướng tới hôn nhân.
Thế nhưng tất cả, đều từ lần gặp gỡ tám năm trước, bị phá hư rồi.
Ai có thể nghĩ đến, quanh đi quẩn lại nhiều năm như vậy, cuối cùng bọn họ lại ở cùng một chỗ.
Dù dự tính ban đầu là bởi vì hận, thế nhưng loại hận ý kia, cũng là bởi vì yêu.
Hốc mắt Kiều Luyến có chút ướt át.
Cô quay đầu, bỗng nhiên mở miệng: "Cái này, em phải suy nghĩ thật kỹ một chút."
Không thể tuỳ tiện đáp ứng anh, nếu không những ngày này, bị ủy khuất thì tính là cái gì?
Thẩm Lương Xuyên nhìn mắt của cô, bên trong lộ ra một tia giảo hoạt: " muốn cân nhắc bao lâu?"
"Cái này, muốn nhìn biểu hiện của anh~ "
Thẩm Lương Xuyên tới gần cô: "Làm sao biểu hiện? Em là chỉ biểu hiện trên giường buối tối sao?"
Gương mặt Kiều Luyến, lập tức đỏ lên, vội vàng muốn đẩy anh ra: " Anh khốn khiếp!"
"Vậy thì em chỉ cái gì?"
Tròng mắt Kiều Luyến dạo qua một vòng: " Hừ, muốn để em đáp ứng anh, có bản lĩnh cùng em PK!"
Ánh mắt Thẩm Lương Xuyên trầm xuống: " Được thôi."
Kiều Luyến đẩy anh một chút: " Được rồi, hôn lễ Tử Hào sắp bắt đầu, chúng ta mau mặc quần áo."
"Ừm." Anh nói đến đây, từ trong quần áo, chọn lựa một bộ lễ phục màu rượu vang: "Mặc cái này đi, tùy tiện một chút, quá đẹp đoạt đi danh tiếng của cô dâu thì làm sao bây giờ?"
Kiều Luyến:...
Gia hỏa này nói dỗ ngon dỗ ngọt, tại sao có thể dễ như trở bàn tay thế!
Cô ho khan một tiếng, liền nhìn Thẩm Lương Xuyên: " Anh nói là, em lớn lên xinh đẹp sap?"
Nói xong, sờ lên mặt mình: "Thì ra em trong mắt anh, đã vậy còn quá xinh đẹp!"
Hạ Noãn Noãn là cô gái xinh đẹp như vậy, gia hỏa này lại sợ cô đoạt danh tiếng đối phương.
Thẩm Lương Xuyên ho khan một tiếng: " Ừm, dù sao trong mắt người tình biến thành Tây Thi."
Kiều Luyến:...
Sắc mặt Kiều Luyến hồng hồng, đổi lễ phục màu rượu vang, sau đó lúc này mới đi ra ngoài, mặc áo khoác lên, đi theo Hạ Diệp Hoa lên Minivan.
Một đường không nói chuyện, bọn họ nhanh chóng đã tới khách sạn cử hành hôn lễ.
Xa xa nhìn sang, liền có thể nhìn thấy trong hoàn cảnh xa hoa, vui mừng hớn hở, khắp nơi đều dán đầy chữ hỉ.
Thẩm gia là hào môn rất có địa vị ở Bắc Kinh, cho nên mới tham gia hôn lễ, không phú thì quý!
Thậm chí, Kiều Luyến còn chứng kiến ngắm người thường xuyên trên TV, ông cụ Thẩm cũng ở hiện trường, chẳng qua, không có bao nhiêu người, đáng giá ông tự mình ra cửa nghênh đón.
Thẩm Tu và Mai Phượng đứng tại cửa, vui mừng hớn hở, mặt mũi tràn đầy vui mừng, mỗi một người đi vào cửa, đều sẽ nói một câu chúc mừng với bọn họ.
Kiều Luyến theo Thẩm Lương Xuyên xuống xe, nhìn thấy cảnh tượng này, cuối cùng minh bạch, hào môn như Thẩm gia, đến cùng là có bao nhiêu thế lực.
So với bọn họ ở Tô Châu năm đó, quả thực là mạnh hơn nhiều!
Loại cường đại này, không phải dựa vào một người, mà chính là dựa vào mấy đời phát triển, giữ gìn thành đại hào môn!
Nhưng Thẩm gia như vậy, năm đó Tử Xuyên nói không cần là không cần.
Anh vì thành lập câu lạc bộ, đến cùng bỏ thứ gì?
Cô nghĩ tới đây, liền nhìn về phía Thẩm Lương Xuyên, lại phát hiện anh đã quen thuộc với mấy cái này, hiện tại có lẽ anh phấn đấu cả một đời, đều không cách nào đạt đến phú quý.
Thật giống như, những cái này trong mắt anh, đều không tính là gì.
Trong lòng Kiều với Thẩm Lương Xuyên, không tự chủ sinh ra kính nể, một loại kính yêu đến cô không có phát giác được.