Kiều Luyến cầm tấm ảnh ra, thuận miệng hỏi Hạ Diệp Hoa một câu, tiếp đó nhìn tới sửng sốt.
Thẩm Lương Xuyên bên trong, còn có chút non nớt, ước chừng là dáng vẻ sáu, bảy năm trước.
Anh nhếch môi, nhìn qua liền biết không thích nói chuyện, mặc một chiếc áo lông màu trắng, vẻ mặt nghiêm mặt càng đẹp mắt. Chừng hai mươi tuổi, đang ở thời kỳ phản nghịch, tóc có chút dài, ôm một chiếc đàn ghi-ta, ánh mắt có chút lạnh, nhưng lại kiên nghị.
Bộ dáng này, để Kiều Luyến nghĩ đến thời điểm tám năm trước lần đầu tiên nhìn thấy anh.
Khi đó, tình cảm lưu luyến sụp đổ, nguy cơ gia tộc, cha mẹ đều mất, đến em trai, vì trận hỏa hoạn kia mà bị xà nhà đập gãy chân.
Cô cảm thấy toàn bộ thế giới đều sụp đổ, ngơ ngơ ngác ngác, không biết đi con đường nào.
Một ngày nào đó, cô ở trong phòng khách ngẩn người, tiện tay mở ti vi, ánh mắt nhìn TV, suy nghĩ đã sớm không biết chạy tới nơi nào.
Sau đó, cô nghe thấy trên TV truyền tới giọng nói: "Tôi không biết hát."
Giọng nói này, rất giống người nào đó trong trí nhớ, để cho cô lập tức ngẩng đầu, nhìn chằm chằm TV, liền thấy Thẩm Lương Xuyên.
Đó là một tiết mục tuyển chọn, anh mặc áo sơmi màu trắng, sạch sẽ tùy tiện đứng đó, gương mặt kia, lại thêm khí chất xuất chúng của anh, trở thành tiêu điểm toàn bộ sân khấu.
Những người khác dùng sức thủ đoạn, muốn chiếm được chú ý của người hướng dẫn, thế nhưng anh lại yên lặng.
Lời kia nói ra, người chủ trì liền nghi ngờ hỏi: "Vậy tại sao cậu lại tới tham gia tuyển chọn?"
Thẩm Lương Xuyên hỏi lại: "Đây là tuyển diễn viên, hay là tuyển ca sĩ?"
Người chủ trì nghẹn lời.
Người hướng dẫn hỏi lại: "Vậy cậu có năng khiếu gì? Biết diễn kịch không?"
Thẩm Lương Xuyên mấp máy môi, chợt ngước mắt: "Tôi sẽ không diễn."
Hiện trường sửng sốt.
Anh lại bình tĩnh nhìn màn ảnh, ánh mắt kiên nghị giống như thông qua màn hình, trực tiếp đối mặt với Kiều Luyến.
Môi mỏng anh khẽ động, chậm chậm mở miệng: "Cái gì tôi cũng không biết, nhưng tôi có thể học, không có người nào là sinh ra là cái gì cũng hiểu."
Ngữ khí anh kiên định, rất rõ ràng chính mình đang làm cái gì, chính mình muốn làm gì.
Bộ dáng Thẩm Lương Xuyên như vậy, để Kiều Luyến giống như hiểu ra.
Đúng vậy.
Cái gì cô cũng không biết, không biết quét vệ sinh, không biết làm cơm, không chiếu cố em trai, thế nhưng cô có thể học.
Từ ngày đó, cuộc sống của cô phát sinh nhiều thay đổi.
Cô cũng bắt đầu lưu ý cái tiết mục tuyển chọn này.
Thẩm Lương Xuyên cùng với người được chọn còn lại, cùng nhau học tập, sau đó kỹ năng của anh, trong mỗi một trận đấu, đều bị người ta nhìn thấy tiến bộ cực lớn.
Thẳng đến sau cùng, lúc anh nhận được chức quán quân, người hướng dẫn còn nói: "Cậu ấy không phải người có kỹ thuật diễn tốt nhất, nhưng cậu ấy là người tiến bộ nhanh nhất. Tôi tin tưởng, về sau nhất định sẽ trở thành ngôi sao chói mắt nhất."
Sau đó, mỗi một bộ phim truyền hình hoặc là điện ảnh của anh, cô đều sẽ đi tìm, cô có thể nhìn thấy rõ ràng kỹ thuật diễn của anh càng cao, cho tới bây giờ, trở thành diễn viên diễn tuyệt nhất.
Kiều Luyến nhìn ảnh chụp này, giống như trở lại những năm xanh miết kia.
Cô trước kia hay xưa nay không có truy đuổi, về sau đối với Thẩm Lương Xuyên, cũng rất lý trí.
Thế nhưng cho tới bây giờ, cô mới phát hiện, mỗi một vai anh diễn, cô đều nhớ kỹ.
Thế nhưng cái ảnh chụp này... Thấy thế nào cũng không giống như là có được từ nghệ thuật?
Cô quay đầu, nghi hoặc nhìn Hạ Diệp Hoa: " Dì Hạ, sao dì lại có thể có ảnh sinh hoạt của Thẩm Lương Xuyên!"