Ánh mắt anh ta, rơi xuống Kiều Luyến, ý đồ trong lời nói hết sức rõ ràng.
Tròng mắt Tôn Lập Nam co rụt lại, tức giận siết chặt nắm đấm, nhìn chằm chằm Lục Nam Trạch mở miệng nói: "Anh hai, anh thật sự không nhớ tình anh em sao?"
Lục Nam Trạch nói: "lúc cậu không nhớ tình anh em, cậu cảm thấy tôi vì cái gì có tình anh em với cậu?"
Anh ta nhìn về phía Kiều Luyến: "Trừ phi em đáp ứng tôi một cái điều kiện, bằng không mà nói, Tôn gia sống không qua năm tháng!"
Kiều Luyến lập tức siết chặt nắm đấm.
Yêu cầu của anh ta, anh ta không nói, cô cũng biết!
Khẳng định lại chuyện ly hôn với Thẩm Lương Xuyên, trở lại bên cạnh anh ta.
Cô cắn môi.
Lúc đang xoắn xuýt, Tôn Lập Nam đã mở miệng: "Anh hai, vậy thì gặp trên thương trường!"
Tôn Lập Nam anh ta, không cần vì một cô gái mà giữ gìn gia tộc của mình!
Lục Nam Trạch nghe nói như thế, chợt cười, anh ta thậm chí đưa tay ra, vỗ tay: " Tốt! Vì một cô gái, vậy mà đến toàn gia tộc cùng không để ý! A, chẳng qua, Kiều Luyến, em thật sự, không nghe một chút điều kiện của tôi sao?"
Tròng mắt Kiều Luyến híp lại, nghe nói như thế, hơi sững sờ: " Anh còn có thể có điều kiện gì?"
"Điều kiện của tôi là..." Anh ta nói đến đây, ánh mắt rơi trên người cô, một lúc sau, bờ môi lương bạc hơi động, mở miệng nói, " Em cùng tôi ăn một bữa cơm tối, đồng thời, giúp tôi chọn một bộ quần áo."
Kiều Luyến:...
Cái gì?!
Cô có nghe lầm hay không?!
Điều kiện lại đơn giản như vậy?
Cô nhíu lông mày, không thể tin nhìn lấy Lục Nam Trạch: "Chỉ như vậy?"
Lục Nam Trạch gật đầu: "Chỉ như vậy."
Kiều Luyến còn chưa mở miệng, một người khác vội mở miệng: "Kiều Luyến, mau đáp ứng đi!"
"Anh hai, tôi thay Kiều Luyến đáp ứng! Vậy buổi tối hôm nay hai người đi ăn cơm, hai chúng tôi đưa tôn tử đi bệnh viện!"
Lời này rơi xuống, hai người liền nhanh chóng tiến lên một bước, một người một bên, đỡ Tôn Lập Nam, mắt thấy anh ta còn muốn nói chuyện, vội vàng đưa tay ngăn chặn miệng của anh ta, liền kéo anh ta rời phòng.
Chờ đến khi bọn họ đi ra ngoài, Tôn Lập Nam liền trầm mặc xuống.
Một người thở dài thật sâu, mở miệng đối với Tôn Lập Nam: "Tôi cho là, anh hai thật sự không có nhân tính, vừa rồi đã đổ mồ hôi thay cậu, không nghĩ tới... Ai!"
Một người khác cũng khẽ gật đầu, quay đầu nhìn thoáng qua phòng: "Anh hai trong những năm này, kỳ thật đối với chúng ta không ít, chuyện này, ta tôi thấy anh ấy muốn bỏ qua. Nói lên điều kiện kia, căn bản cũng không phải là điều kiện."
Tôn Lập Nam nghe hai người, cũng buông tầm mắt.
Đương nhiên anh ta hiểu.
Anh cũng cảm thấy, anh hai sẽ không ác như vậy, mới có thể tự chủ trương, đi trợ giúp Kiều Luyến.
Những năm này, kỳ thật quan hệ của anh ta và anh hai tốt nhất, anh hai cũng trợ giúp Tôn gia bọn họ rất nhiều...
-
Trong phòng, Kiều Luyến đứng ở đằng đó, nhìn chằm chằm Lục Nam Trạch.
Lục Nam Trạch, để cho cô cũng rất nhanh hiểu được, anh ta là tìm cho mình lối thoát, cũng không phải thật sự muốn làm khó Tôn Lập Nam.
Thế nhưng để cho cô ăn một bữa cơm tối với anh ta...
Kiều Luyến buông thõng con ngươi.
Lục Nam Trạch đã đi ra cửa, quay đầu nhìn cô: " đi thôi."
Kiều Luyến liền xem như không tình nguyện, cũng chỉ có thể theo phía sau anh ta.
Chỉ là, vừa đi ra câu lạc bộ, liền thấy thân hình thon dài của Thẩm Lương Xuyên đứng ở đằng đó, khi Lục Nam Trạch đi ra, ánh mắt hai người đàn ông, lập tức va chạm trên không trung!