Chỉ là cái nụ cười này, lộ ra bi thương như vậy.
Cô nhìn người chung quanh, bỗng nhiên đi tới trước mặt người phụ nữ luôn mồm muốn cô trả mạng cho con trai của mình, đột nhiên đưa tay ra, đưa một con dao gọt trái cây cho bà ta, tiếp tục mở miệng nói: "Bà muốn tôi trả mạng cho con trai mình đúng không? Được, hiện tại tôi cho cô một cơ hội, giết tôi, báo thù cho con bà!"
Vẻ mặt cô quyết tuyệt, cái này vừa nói, khiến người phụ nữ hung hăng trực tiếp mơ màng!
Bà ta cúi đầu, nhìn con dao trong tay Kiều Luyến.
Bà ta cắn môi, chỉ thấy Kiều Luyến nắm tay của bà ta, muốn đâm vào ngực mình. "Bà giết tôi, trước mặt nhiều người như vậy, tôi tuyên bố, bà giết tôi, không cần phụ bất kỳ trách nhiệm pháp luật! Được hay không?"
Lời nói và biểu lộ ác liệt, dọa người phụ nữ kia lui về sau một bước: "A!"
Đồng thời, dao gọt trái cây rơi trên mặt đất.
Người phụ nữ ngậm miệng lại.
Tất cả mọi người hiện trường, đều ngậm miệng lại.
Mọi người không thể tin nhìn Kiều Luyến, trong lúc nhất thời bị hành vi của cô dọa cho nói không ra lời.
Kỳ thật, đám người này tới nơi này, chẳng qua là cảm thấy nên đào móc chân tướng, bị dư luận lợi dụng, bản thân bọn họ vốn không xấu.
Có ký giả tiến lên một bước, chỉ Kiều Luyến: "Cô điên rồi!"
Kiều Luyến nhìn về phía người chung quanh, khóe môi nụ cười tuyệt vọng như vậy: " Đúng, tôi điên rồi! Đó cũng là bị các người bức điên!"
"Mà các người, hiện tại có thể nghe tôi nói sao?"
Kiều Luyến nói xong câu đó, liền nhìn về phía tất cả mọi người, ánh mắt lướt qua từng người.
Bên ngoài đứng gần trăm người, thế nhưng giờ này khắc này, lại không ai dám nói chuyện, an tĩnh nhìn cô chằm chằm.
Dĩ nhiên Kiều Luyến không phải thật sự muốn tự sát, chỉ là cảm xúc đám người này, bị chọc giận, bị phóng đại, nếu như cô vừa ra khỏi cửa, liền nói có lời muốn nói, chắc chắn đám người này sẽ không cho cô thời cơ.
Cho nên, cô mới có thể dùng hành vi chấn động nhất, hù sợ họ.
Giờ phút này, không có người nói chuyện, cô liền hít vào một hơi thật sâu, lúc này mới lên tiếng: "Tám năm trước, tòa nhà sụp đổ, tôi không đến mười tám tuổi, em trai tôi, Kiều Dịch 15 tuổi."
"Tôi không biết gian thương trong miệng mấy người là dạng gì, nhưng bọn họ là ba mẹ của tôi. Tôi tận mắt thấy bọn họ ngày đêm không ngủ, trầm tư suy nghĩ ứng đối khoản tiền ngân hàng, nghĩ đến đền bù cho các người như thế nào... Cha tôi nói qua, vô luận như thế nào, các người bởi vì công ty Kiều gia, mới có thể mất đi thân nhân, mới có thể mất đi nhà ở, cho nên vô luận như thế nào, đều muốn đền bù."
"Cho vay trong ngân hàng thu hồi, công ty Kiều gia phá sản, tất cả bất động sản danh nghĩa, đồ trang sức, tất cả thứ đáng giá, toàn bộ đều bị mất, thế nhưng cha tôi lại nói qua, dù ông ấy đập nồi bán sắt, dù ông ấy làm trâu làm ngựa, cũng sẽ hết sức trả lại mọi người! Bời vì, các người mới là người bị hại vô tội nhất!"
Lời này rơi xuống, mọi người đều lộ ra biểu lộ thút thít.
Ký giả cũng mở miệng: "Sau đó thì sao?"
Kiều Luyến cười khổ: "Về sau? Về sau một trận hỏa hoạn lấy mạng cha mẹ tôi! Em trai Kiều Dịch của tôi, hai chân tàn phế! Nó mới 15 tuổi! Nhưng từ này chỉ có thể nằm ở trên giường, bời vì tôi không có tiền xem bệnh cho nó!"
Cô tiến lên một bước, nhìn đám người này: "Tôi vào cấp ba, nó mới cấp hai. Thế nhưng hai chúng tôi, lại cùng nhau bỏ học. Không có bất kỳ nguồn kinh tế gì, chúng tôi chỉ có thể sống nương tựa lẫn nhau."
Cô chỉ mình: " Tôi, mười tám tuổi làm qua rửa bát nhà hàng: "