Lục Nam Trạch híp mắt, nhìn chằm chằm màn hình phát sóng trực tiếp.
Camera rơi vào mặt Kiều Luyến, để mặt mũi của cô, rõ ràng xuất hiện ở trên màn ảnh.
So với tám năm trước, gương mặt này càng xinh đẹp hơn.
Giờ này khắc này, nụ cười của cô tự nhiên hào phóng, lại có sự rụt rè.
Mỗi khi bị ký giả hỏi một câu, chưa từng nói mà chỉ cười.
Nhưng Lục Nam Trạch lại có thể nhìn ra cô khẩn trương.
Bời vì hai cánh tay cô, rũ xuống hai bên, một mực nắm lấy góc áo.
Đây là động tác lúc cô khẩn trương.
Lục Nam Trạch chợt nhớ tới khi còn bé...
Khi đó bọn họ mới 15 tuổi, lên cấp ba, trong trường học yêu cầu bọn họ biểu diễn một tiết mục.
Đều là người xuất thân hào môn, khẳng định mọi người đa tài đa nghệ.
Chỉ có Kiều Luyến, từ nhỏ bị làm hư, cái gì cũng không biết.
Mấy người tụ cùng một chỗ, thương lượng biểu diễn cái gì, cô gái nuông chiều rống to: "Tôi mặc kệ, tôi muốn náo động!"
Thế là, mấy người nam sinh bọn họ, liền khiêm nhượng chuẩn bị để cô khiêu vũ.
Kiều Luyến khiêu vũ rất có thiên phú, kỳ thật cô rất thông minh, học cái gì đều rất nhanh.
Tiết mục nhanh chóng chuẩn bị xong, thế nhưng đến này diễn tập, Kiều Luyến luôn luôn không sợ trời không sợ đất, lại khẩn trương lên.
Lục Nam Trạch hỏi cô: "Vì sao khẩn trương?"
Kiều Luyến: "Ngồi phía dưới nhiều người như vậy, đều nhìn em, em có thể không khẩn trương sao được?"
Lục Nam Trạch cười an ủi cô: " Em coi như phía dưới đều là cải trắng. Lúc khiêu vũ, trên mặt mang theo ý cười là được. Lúc khẩn trương, nụ cười có thể hóa giải khẩn trương, còn có thể lộ rõ là em hào phóng."
Kiều Luyến giật mình.
Bắt đầu từ khi đó, Kiều Luyến đối mặt truyền thông, trên mặt mãi mãi là nụ cười.
Nhưng qua một đoạn thời gian, Lục Nam Trạch liền phát hiện cái động tác nhỏ này của cô.
Nghĩ tới đây, khóe môi Lục Nam Trạch, nhịn không được câu lên.
Nhiều năm như vậy, kỳ thật Kiều Luyến cũng không thay đổi, vẫn là cô năm đó.
Vừa nghĩ tới đây, chỉ thấy trên màn hình, có lẽ Thẩm Lương Xuyên phát hiện cô khẩn trương, bỗng nhiên vươn tay, ôm bờ vai cô.
Cái cử động thân mật này, để đám phóng viên lập tức điên cuồng.
Từng người giơ lên máy ảnh, điên cuồng chụp ảnh.
Mà Kiều Luyến... Lại được đối phương bảo vệ như thế, dần dần buông lỏng.
Nụ cười trên mặt cô, cũng biến thành chân thành tha thiết lại buông lỏng.
Tròng mắt Lục Nam Trạch co rụt lại, ngón tay nắm thật chặt.
Ánh mắt gắt gao nhìn vào tay Thẩm Lương Xuyên khoác trên vai cô, trong ánh mắt bắn ra ánh sáng khát máu.
Sau đó liền nghe"Rắc" một tiếng, ly pha lê trong tay anh ta, nát ra.
Mảnh thủy tinh đâm vào trong tay, thế nhưng từ đầu đến cuối, anh ta không rên một tiếng.
"Anh hai!"
Kiều Y Y vừa vặn bưng trà đi tới, nhìn thấy bộ dáng anh ta như vậy, giật nảy mình, bỗng nhiên tiến lên, quỳ gối bên cạnh, đau lòng nhìn về phía tay của anh ta, chợt, cô ta mở tay anh ta ra, phát hiện những mảnh pha lê, đều đâm tiến vào trong rất nhiều.
Kiều Y Y cắn môi, hốc mắt đều đỏ, ánh mắt rơi vào màn hình, khi nhìn thấy Kiều Luyến, tròng mắt bỗng nhiên co rụt lại.
Kiều Luyến, lại là Kiều Luyến!
Chẳng qua cũng đúng, trên thế giới này, một người duy nhất có thể làm cho anh hai không kìm chế được nỗi nòng, luôn là cô!
Kiều Y Y tức giận nghiến răng nghiến lợi.
Đã nhiều năm như vậy! Một mực hầu hạ ở bên anh hai, là cô ta!
Thế nhưng, vì cái gì cô ta không thể tiến vào trong lòng anh ta?