Kiều Luyến kiên trì mở miệng nói: "Tôi, tôi chỉ là tùy tiện Ps..."
Lời này rơi xuống, người vẫn luôn lạnh băng không có mở miệng, bỗng nhiên nói chuyện: "Ps không tồi."
Kiều Luyến:...
Cô không thể tin nhìn về phía Thẩm Lương Xuyên.
Thẩm ảnh đế khen cô hả?
Đầu óc cô lập tức trống rỗng, trả lời một câu: "Cảm ơn."
Tiểu Diệp thừa cơ mở miệng: "Thẩm ảnh đế, chị Kiều của tôi thích anh như thế, có thể... Chụp ảnh chung với anh không?"
Kiều Luyến:... Lúc nào thì cô muốn chụp ảnh chung hả?!
Lắc đầu theo bản năng: " Tiểu Diệp, đừng làm loạn..."
"Có thể."
Lại là hai chữ bình thản, để Kiều Luyến sợ ngây người.
Tiểu Diệp đứng lên, dắt lấy Kiều Luyến ngây ngốc đứng sau lưng Thẩm Lương Xuyên, sau đó cầm điện thoại di động, chụp cho hai người tấm ảnh.
"Cạch!"
Thời gian dừng lại.
Đồ ăn lần lượt lên, điện thoại di động Kiều Luyến rung lên một cái.
Cô cầm lên, phát hiện là nhóm Wechat của công ty, Tiểu Diệp gửi ảnh vừa chụp qua.
Trên tấm ảnh, cô cười có chút ngốc, Thẩm Lương Xuyên thì hoàn toàn không lộ vẻ gì như trước đây.
Mọi người nói chuyện ở trên bàn cơm:
"bình thường nhìn Kiều Luyến trông lôi thôi lếch thếch, thế nhưng khi lên hình rất xinh đẹp!"
"Đúng vậy, bộ dạng Thẩm ảnh đế tốt như vậy, rất nhiều nữ chính đóng cùng với anh biến thành người qua đường, thế nhưng Kiều Luyến đứng ở bên cạnh anh, lại không tệ!"
"Lần đầu tiên tôi phát hiện, thì ra tòa soạn báo chúng ta còn ẩn giấu một đại mỹ nữ!"
Mọi người anh một câu tôi một câu, có người ngẩng đầu nhìn về phía Kiều Luyến, dò hỏi: "Kiều Luyến, dung mạo cô xinh đẹp như vậy, khẳng định từ nhỏ đến lớn, có không ít người theo đuổi a?"
Kiều Luyến nở nụ cười, không biết tại sao chột dạ nhìn Thẩm Lương Xuyên một chút, không nói chuyện.
Lại có người truy hỏi: "Bát quái một chút thôi, Kiều Luyến, mối tình đầu của cô là ai?"
Mối tình đầu?
Kiều Luyến lập tức ngây ngẩn cả người.
Người và chuyện tám năm trước, tràn vào trong đầu.
Cô mở to hai mắt nhìn, bờ môi khẽ động, cuối cùng kéo ra một nụ cười đắng chát, trả lời: "Tôi không có mối tình đầu."
"Không thể nào!"
"Bộ dạng cô xinh đẹp như vậy, làm sao có thể không có mối tình đầu!"
"..."
Mọi người anh một câu tôi một câu nói xong, Tiểu Diệp nhịn được hỏi: "Chị Kiều, chị nói giỡn hả!"
Kiều Luyến gạt ra một nụ cười: " Thật sự không có."
Lời này rơi xuống, bỗng nhiên trong phòng vang lên tiếng vang thật lớn.
Tất cả mọi người giật nảy mình, Kiều Luyến càng sợ run cả người, quay đầu, mọi người đồng loạt nhìn về phía Thẩm Lương Xuyên.
Thần sắc anh lãnh đạm ngồi đó, thế nhưng trong đôi mắt, lại nổi lên ngọn lửa tức giận.
Cô vừa mới nói cái gì?
Không có mối tình đầu?
Như vậy... Tám năm trước bọn họ là gì?!
Đũa anh cầm trong tay, đã bị ném mạnh trên bàn, một bàn tay khác siết chặt cái ly, đã vỡ vụn, bàn tay của anh nắm thật chặt, rượu vang đỏ trộn lẫn với máu chảy ra.
Miệng vết thương đụng phải rượu, truyền đến đau đớn nóng rực, thế nhưng anh lại giống như không có phát hiện trên tay bị đau.
Anh quay đầu, nhìn về phía Kiều Luyến.
Ánh mắt lương bạc này, mang theo tình cảm phức tạp, bị cả người Kiều Luyến che lại.
Cô nuốt ngụm nước miếng: " Thẩm, Thẩm tiên sinh, tay của ngài..."
Cô vô ý thức vươn tay muốn đỡ cánh tay của anh, nhưng bỗng nhiên anh đứng lên, không nói hai lời, đẩy ghế ra, sải bước đi ra ngoài!
"Ầm!"
Cửa phòng bị đóng mạnh, người thì biến mất sau cửa.
Biến cố quá nhanh, lúc này Tống Thành mới hồi phục tinh thần, vội vàng đứng lên, đuổi theo.