Kiều Luyến ngập ngừng, đối đầu với ánh mắt lạnh như băng của nh, không dám có động tác gì, đành phải ngoan ngoãn đi tới, ngồi xuống bên cạnh Thẩm Lương Xuyên.
Gọi món hoàn tất, lúc chờ đợi đồ ăn lên bàn, không người nào dám nói chuyện, tràng diện có chút xấu hổ.
Tiểu Diệp đứng ngồi không yên, lặng lẽ kéo tay Kiều Luyến: "Chị Kiều, tại sao em cảm giác, có chút lạnh nhỉ?"
Kiều Luyến:...
Có thể không lạnh sao?
Bên người có một cái điều hoà di động, trên dưới toàn thân anh đều tản ra khí lạnh!
Kiều Luyến oán hận trừng Tống Thành một chút, người này, làm việc không đáng tin cậy!
Hiện trường đều là ký giả, trình độ nhạy cảm rất cao, sơ ý một chút, rất có thể sẽ để lộ.
Bên trong qua yên tính, Tống Thành mở miệng phá vỡ cục diện bế tắc: "Mọi người không cần câu nệ, đều là bạn bè thôi."
Tổng biên phụ họa: "Đúng đúng, ký giả và minh tinh vốn là bạn bè, đã gặp gỡ ở đây, vậy đã nói rõ chúng ta có duyên phận!"
Tống Thành cười: "Đúng, mấy người có thể coi như tôi và Thẩm ảnh đế không tồn tại, nên như thế nào thì như thế."
Mọi người:... Làm sao có thể coi mấy người như không tồn tại!
Mọi người vẫn không dám nói chuyện, thế là trên bàn cơm yên tĩnh, tổng biên tìm đề tài: "Ha ha, kỳ thật tòa soạn chúng tôi rất nhiều người, đều là Fan hâm mộ của Thẩm ảnh đế!"
Tống Thành nhíu mày, nhìn về phía Kiều Luyến: "Thật sao? Có những ai?"
Tiểu Diệp mở miệng trước tiên: "Chúng tôi đều là fan! Chẳng qua, nếu như nói đến fan trung thành tới chết, chị Kiều chúng tôi không có nhường ai!"
Kiều Luyến:...!!
Cô vội vàng ngẩng đầu lên, phản ứng đầu tiên là nhìn về phía Thẩm Lương Xuyên, đã thấy anh nghe nói như thế, khẽ ngước mắt, nhìn qua cô.
Kiều Luyến vội vàng xua tay: "Không, không, tôi..."
"Chị Kiều, chị không cần ngại!" Tiểu Diệp hưng phấn nói chuyện: "Chị Kiều từ khi vào tòa soạn, đã nói cho chúng tôi biết, chị ấy là fan hâm mộ của Thẩm ảnh đế! Ảnh màn hình máy tính của chị ấy đều là Thẩm ảnh đế, vả lại, chị ấy còn PS một tấm ảnh của Thẩm ảnh đế và chị ấy lại!"
Kiều Luyến:... Rất muốn ngăn chặn miệng hở của Tiểu Diệp!
Tống Thành cười ra tiếng, có ý riêng: "Không nghĩ tới... Kiều tiểu thư có duyên với Thẩm ảnh đế như vậy!"
Kiều Luyến đều không dám nhìn phản ứng của Thẩm Lương Xuyên, sốt ruột mở miệng: "Tôi không có, Tiểu Diệp chớ có nói hươu nói vượn!"
"Em không nói hươu nói vượn đâu! Trong điện thoại của em còn lưu ảnh chụp đấy!"
Nói xong, liền lấy ảnh chụp từ trong điện thoại di động ra, đưa cho Tống Thành.
Tống Thành nhận điện thoại di động, Kiều Luyến kêu to nhào tới: "A, không cho phép nhìn!"
Kiều Luyến vòng qua Thẩm Lương Xuyên, nhất định phải đoạt được, ảnh chụp này bị thấy, thì còn gì để nói!
Đúng lúc này, một bàn tay khớp xương rõ ràng bỗng nhiên vươn ra, trực tiếp nắm chặt điện thoại di động.
Kiều Luyến lập tức nhận ra, đó là tay Thẩm Lương Xuyên.
Cô dám đoạt với Tống Thành, chứ sao có thể đoạn với Thẩm Lương Xuyên!
Hiện tại thật sự là không tìm được một cái động có thể chui vào!!
Thẩm Lương Xuyên cúi đầu, thấy ảnh chụp trên điện thoại di động.
Đó là ảnh chụp cô dâu.
Cô gái mặc áo cưới màu trắng phiêu dật, đứng ở bờ biển, rõ ràng mặt là Kiều Luyến, mà người đàn ông bên cạnh là anh.
Cô cười rất vui vẻ, hai lúm đồng tiền đều lộ ra, đầu khẽ nghiêng, dựa vào vai của anh.
Ánh mắt Thẩm Lương Xuyên sâu lại, chậm rãi ngẩng đầu lên.
Tâm tình bỗng nhiên trở nên rất kỳ lạ, giống như có thứ gì, khai phóng trong buồng tim.
Kiều Luyến không nhìn anh, cũng có thể cảm giác được anh đang nhìn mình, tâm tình bất an.
Một tô mì đều có thể làm anh phát bực, hiện tại cái ảnh chụp này, anh sẽ không tức giận chứ?