Kiều Luyến tức giận ngực phập phồng, hai tay chống nạnh!
Ăn vụng sạch mì của cô còn chưa tính, thế mà là còn để lại chút canh, là có ý gì? Khiêu khích sao?
Trương Hồng đang lau bàn nghe nói như thế khẽ cười một tiếng: "Thật sự là không kiến thức, người nào trộm mì của cô? Bất quá Kiều tiểu thư, cô nửa đêm ăn trộm cái gì, có thể rửa bát đi hay không?"
Kiều Luyến cau mày: "Tôi qua tôi nấu hai bát mì, còn để lại một bát dự định sáng nay ăn, không ai đụng, làm sao lại không có?"
Trương Hồng nhếch miệng: "Ai biết?"
"Không biết? Vậy ăn trộm mì của tôi, là chuột hay là chó hoang sao?"
Câu nói này rơi xuống, chợt nghe lầu hai truyền đến một trận tiếng ho khan.
Cô quay đầu, liền thấy Thẩm Lương Xuyên đứng ở trên bậc thang.
Câu nói kế tiếp của Kiều Luyến lập tức kẹp lại.
Vừa mới, anh sẽ không nghe được lời cô nói chứ?
A a a a, anh sẽ không cảm thấy mình vì một tô mì mà cãi nhau với người giúp việc, rất mất mặt chứ? Vả lại, cô mở miệng con chuột, ngậm miệng chó hoang, có phải là quá thô lỗ hay không?
Đâng tự hỏi, cuối cùng Thẩm Lương Xuyên xuống lầu.
Trương Hồng chân chó đi tới trước mặt Thẩm Lương Xuyên: "Thẩm tiên sinh, vừa rồi Lý quản gia điện thoại tới, phu nhân muốn ngài qua ăn sáng cùng."
Thẩm Lương Xuyên khẽ gật đầu, tiếp nhận áo khoác người giúp việc đưa tới mặc vào, thần sắc lạnh nhạt đi ra ngoài cửa.
Kiều Luyến nhìn thấy bộ dáng này của anh, nhẹ nhàng thở ra.
Nhìn như vậy, chắc vừa rồi anh không nghe thấy nhỉ?
Thấy anh đi đổi giày, bỗng nhiên dừng chân lại, quay đầu, giọng trầm thấp hỏi: "Kiều tiểu thư."
Kiều Luyến vội vàng mở miệng: "Hả?"
"Đạo diễn đoàn làm phim ( kiêu hùng), họ gì?"
Kiều Luyến không rõ ràng cho lắm: "Vương thì phải!"
"Cái gì?"
"Vương."
"Nghe không rõ."
Kiều Luyến lớn tiếng hô: "Vương vương vương!"
Lúc này Thẩm Lương Xuyên mới hài lòng, khẽ "à" một tiếng, sau đó đi ra ngoài.
Kiều Luyến:... Cho nên, anh có ý gì? Thân là nam chính trong ( kiêu hùng), chẳng lẽ anh lại không biết đạo diễn họ gì?
Vả lại, vì sao vừa rồi cô cảm giác mình học tiếng chó sủa nhỉ?
(*) Gâu: wāng, Vương: wàng. hai từ này đọc nhanh thì cảm giác sẽ giống nhau nhé^^
Kiều Luyến ném loại ý nghĩ kỳ lạ này ra sau gáy, xác định Thẩm Lương Xuyên rời khỏi biệt thự, lúc này cô mới quay đầu nhìn về phía Trương Hồng.
Trương Hồng đứng thẳng người, tức giận nhìn cô: "Kiều tiểu thư, bời vì một tô mì mà ở chỗ này hô to gọi nhỏ, cô thấy mất mặt hay không? Cô cũng không phải không có tay có chân, muốn ăn cái gì, không tự mình làm được sao?"
Dáng vẻ phách lối này, để Kiều Luyến nhếch môi, trong ánh mắt hiện lên lãnh ý: "Trương Hồng, khẳng định là cô muốn sống mái với tôi?"
Trương Hồng cười lạnh, cúi đầu tiếp tục lau bàn: "Lời này của Kiều tiểu thư tôi nghe không rõ. Cái gì gọi là sống mái?"
Cô ta nhìn người làm khác: "Ai u, có ít người tự mình không hiểu lấy, rõ ràng chỉ có hư danh, còn ở nơi này bày ra bộ dạng phu nhân!"
Loại lời âm dương quái khí này, để Kiều Luyến hít vào một hơi thật sâu.
Cô không nói hai lời, trực tiếp đi vào nhà bếp, lấy ra một bình sữa, đi đến trước mặt Trương Hồng.
Cô bỗng nhiên nhếch môi cười, cổ tay khẽ đảo, bình sữa đổ hết ra thảm!
Thảm phòng khách, là hoa văn đỏ trắng giao nhau, sữa bò đổ lên, muốn tẩy sạch thảm, cũng là một công trình lớn.
Tròng mắt Trương Hồng co rụt lại: "Cô...!"
Kiều Luyến cười vô cùng giả: "Ai ui, thật xin lỗi, tôi không có cầm chắc. Ngại quá, hôm nay mấy người xử lý đi, nếu không buổi tối Thẩm tiên sinh trở về nhìn thấy, cô nói xem, anh ấy sẽ trách ai?"