Cậu ta một mực yên lặng quan sát tiểu Kiều, trong trò chơi, cô là người có lòng hiệp nghĩa.
Bênh vực kẻ yếu, tính khí ngay thẳng, tính cách cởi mở.
Không mang thù, xưa nay không làm kẻ sau lưng.
Còn đem một số kỹ xảo và tuyệt chiêu, dạy cho những người đến thỉnh giáo.
Cậu ta và tiểu Kiều không quen.
Thật sự không quen.
Nhưng khi đó, tiểu Kiều giống như là một chị cả, dẫn dắt cậu ta đăng nhập vào cái thế giới trò chơi thần kỳ này.
Cho nên, Tô Bành Hạo đối Tử Tiên Tử, có một loại tha thứ.
Cậu ta nói xong câu đó, nhìn về phía Tử Tiên Tử lần nữa, sau đó chậm rãi mở miệng: " Vậy cô có thể nói cho tôi biết, trong chúng ta, là ai tiết lộ bí mật không?"
Ánh mắt Tử Tiên Tử trở nên hoảng hốt.
Ông chủ nói qua, vô luận là trả bất cứ giá nào, cũng phải cầm được thứ nhất.
Thế nhưng, cô ta đã nhiều lần nhìn thấy ông chủ cùng với Kiều Luyến rồi.
Nếu như bị ông chủ biết, cái người gọi Kiều Luyến kia, làm công trọng chiến đội Q, phụ trách hậu cần, ông chủ có thể hướng về chiến đội Q hay không?
Nghĩ tới đây, cô cúi thấp đầu xuống: " Kỳ thật, ông chủ của chúng tôi, Tôn tiên sinh, nhận biết một nhân viên của bên mấy người."
"Người nào?" Tô Bành Hạo khẩn trương hỏi thăm.
Tử Tiên Tử cười: " Tôi chỉ biết là họ Kiều, nhưng cụ thể là ai, tôi cũng không biết."
Tô Bành Hạo nghe đến đó, hơi sững sờ.
"Họ Kiều?"
Tử Tiên Tử gật đầu: "Còn lại, tôi cũng không biết."
Cô ta nói sang chuyện khác: "Thi Trường, hôm nay lúc cậu thi đấu, thao tác quá dứt khoát..."
Kiều Luyến tìm tới bọn họ, liền thấy Tử Tiên Tử và Tô Bành Hạo trò chuyện với nhau rất vui.
Khóe miệng Kiều Luyến lập tức kéo ra.
Tô Bành Hạo này, thật đúng là nhớ ăn không nhớ đánh!
Cô trực tiếp đi qua, cắt ngang ngắm hai người: " Này, Thi Trường, cậu có đi hay không? Người khác đều chờ đợi cậu trở về!"
Tử Tiên Tử trông thấy cô, ánh mắt lóe một cái, chợt cúi thấp đầu xuống.
Tô Bành Hạo thì không nhịn được nhíu mày: "Tôi đến đây!"
Ánh mắt cậu ta, lướt qua người Kiều Luyến một chút, nghĩ đến Tử Tiên Tử, sinh ra thần sắc hoài nghi.
Nhưng lời lão tổ Bạch Cốt, lại vang bên tai.
Kiều Luyến này, trong trò chơi, thật sự là có chút tài năng.
Mà nếu như bí mật là cô tiết lộ, Thẩm Lương Xuyên không có khả năng giữ cô như vậy.
Cho nên, ở trong đó hẳn là có hiểu lầm gì đó?
Nghĩ tới đây, cậu ta thu liễm nghi ngờ trong lòng, đi theo Kiều Luyến đi ngoài.
Kiều Luyến quay đầu nhìn thoáng qua Tử Tiên Tử, đã thấy cô ta bình tĩnh nhìn hai người chằm chằm, ánh mắt kia lộ ra ngoài, mang theo tính toán.
Cô híp mắt lại.
Bời vì đang quay đầu, cho nên vừa vặn đi đến góc rẽ, cô không cẩn thận đụng phải một người.
Kiều Luyến bị đụng lui về sau một bước, kém chút ngã sấp xuống.
Lại quay đầu, liền thấy một người chừng ba mươi tuổi, đàn ông thành thục ăn mặc tây trang, cười với cô: " Cô không có sao chứ?"
Người trước mặt này, ngũ quan thu vào trong mắt Kiều Luyến, để cô nhíu mày.
Bộ dạng người này, sao khá quen?
Đang suy tư, chỉ thấy anh ta giống như là sốt ruột cái gì, ánh mắt dừng ở phương xa, sau đó khẽ gật đầu với Kiều Luyến: " không có chuyện gì, vậy tôi đi trước một bước."
Sau đó liền đi qua cô, thẳng đến chỗ Tử Tiên Tử.
Ngay lúc anh ta di qua người cô, đôi mắt Kiều Luyến sáng lên, cô nhớ tới người này là ai rồi!
Năm đó cùng Tử Xuyên chơi trò game, bọn họ đã từng gia nhập qua một chiến đội, người này đội trưởng chiến đội bọn họ!