Kiều Luyến lẳng lặng đứng ở ngoài cửa, nghe đối thoại bên trong.
Hai người hẳn là nói chuyện được một lúc, đề tài cũng không quá thoải mái.
Thời điểm cô đi tới, vừa vặn nghe được tiếng Thẩm Lương Xuyên đè thấp lạnh lẽo mang theo sát khí: "... Tống Nguyên Hi!"
m thanh của Tống Nguyên Hi phát run, lại quật cường mở miệng: "Anh Lương Xuyên, em làm sai sao? Cô ta không xứng ở trong câu lạc bộ!"
"Cô ấy xứng hay không, không phải em có thể quyết định!"
Tống Nguyên Hi cười lạnh: " Ai có thể định đoạt? Anh sao? Anh Lương Xuyê, có phải anh yêu cô ta hay không?"
Thẩm Lương Xuyên trầm mặc, không nói gì.
Tống Nguyên Hi lại đau khổ cười, tiếng cười kia nghe khiến trong lòng không khỏi sợ hãi: " Anh Lương Xuyên, anh quả nhiên yêu cô ta. Thật sự là buồn cười... sao anh có thể yêu cô ta? Anh còn bảo vệ cô ta như thế? Cô ta không xứng! Em chính là muốn hãm hại cô ta, em chính là muốn để cô ta không tiếp tục ở lại Thẩm gia nữ! em muốn để cô ta..."
"Đủ rồi!" Thẩm anh Lương Xuyênt ngang con bé: " sự tình lần trước, anh đã cảnh cáo em rồi."
Tống Nguyên Hi chẳng sợ hãi: "Vậy thì thế nào?"
"Anh muốn làm sao xử phạt em?" Tiếng Tống Nguyên Hi nghẹn ngào: " Anh là muốn đuổi em ra khỏi nhà lần nữa? Hay cắt kinh tế của em? Hay là tố cáo để em ngồi tù?"
Con bé mở miệng từng câu: " Anh Lương Xuyên, sự tình tám năm trước, anh quên nhưng em thì chưa!"
Con bé tiến lên một bước, trực tiếp nói: " Anh nói cho em biết, điều em làm đều là sai lầm sao?"
Không đợi Thẩm Lương Xuyên trả lời, con bé lắc đầu, lui lại một bước: " Em không sai, sai chính là anh. Anh đã quên dự định ban đầu của chính mình... Anh đã quên anh với cô ta chỉ là giả kết hôn!"
Ba chữ giả kết hôn, liền giống như dao găm, hung hăng đâm vào trái tim Kiều Luyến.
Cô ở ngoài cửa, đều có chút không chịu nổi, sắc mặt trắng nhợt, lui về sau một bước.
Cô mở to hai mắt nhìn, nghe Tống Nguyên Hi nói tiếp: "Anh Lương Xuyê, em hiện tại nói rõ ràng cho anh, trừ phi anh đưa em đến phòng giam, bằng không, em sẽ không để cho hai người hạnh phúc!"
"Cái này không phải lần đầu tiên, cũng không phải một lần cuối cùng! Em chính là muốn quấy nhiễu hai người gà chó không yên!"
Những lời ngoan tuyệt, con bé nói lý lẽ thẳng thừng.
Mà sau khi nói xong, trong phòng liền truyền tới tiếng khóc nghẹn ngào.
Trong lúc nhất thời, trong căn phòng không có người nói chuyện.
Toàn bộ hành lang, đều an tĩnh khiến người ta cảm thấy ngạt thở.
Cũng không biết qua bao lâu, Thẩm Lương Xuyên mở miệng: " Có anh ở đây, người nào cũng không thể thương tổn cô ấy!"
Nói xong câu nói này, anh liền đi ra ngoài cửa.
Kiều Luyến vô thức tránh ở cầu thang bên cạnh, xuyên qua cửa sổ thủy tinh, có thể nhìn thấy Thẩm Lương Xuyên.
Anh luôn luôn vẻ mặt bình tĩnh, giờ phút này đều có chút sụp đổ, trên chân càng giống là mang theo xích ngàn cân, mỗi một bước, đều có cảm giác uể oải.
Bộ dạng này của Thẩm Lương Xuyên, mang theo bi thương, khiến Kiều Luyến nhìn mà không khỏi chua xót trong lòng.
Anh thất hồn lạc phách đi tới thang máy.
Kiều Luyến nhìn chằm chằm bóng lưng anh rời đi, đi tới, đứng ở trước cửa phòng 218.
Sau đó, cô đẩy cửa phòng ra, đi vào.
Hốc mắt Tống Nguyên Hi đỏ bừng, ánh mắt còn nhìn chằm chằm ra cửa, trông thấy Kiều Luyến đi tới, hơi sững sờ.
Chợt, con bé liền ý thức được cái gì, ánh mắt trầm xuống.
Kiều Luyến mở miệng trước, nói thẳng: "Tống Nguyên Hi, cô đến cùng là ai?"
Tống Nguyên Hi mang biểu tình đập nổi dìm thuyền trên mặt, bỗng nhiên mở miệng cười nói: "Muốn biết tôi là ai? Tốt, hôm nay tôi sẽ nói cho cô biết!"