Hôm nay Thẩm Lương Xuyên mặc một thân tây trang màu xám, ngồi ở trên sô pha, trong tay cầm kịch bản, đang nghiêm túc xem. Đèn thủy tinh treo ở bên trên tỏa ra ánh sáng màu vàng, chiếu lên trên người anh, làm anh có vẻ vô cùng đẹp.
Nhưng Kiều Luyến lại như thấy quỷ.
Đầu tiên là cô lui về sau một bước, nhìn số phòng trên đầu, xác định mình không đi nhầm.
Vậy là……
Cô trực tiếp mở miệng: “Tống tiên sinh, anh…… Nhóm anh có phải đi nhầm phòng hay không?”
Người đại diện Tống Thành đang ngồi trước bàn ăn nhàm chán uống trà, quay đầu nhìn Kiều Luyến, đầu tiên là hơi kinh ngạc, chợt cười nói: “Kiều tiểu thư thật biết nói giỡn, chẳng lẽ không phải tìm đoàn phim 《 kiêu hùng 》 sao? Thẩm Ảnh Đế là diễn viên chính phim này, cho nên……”
Tống Thành còn chưa nói xong, đã bị Thẩm Lương Xuyên lạnh lùng đánh gãy: “Biên kịch và đạo diễn không rảnh tới.”
Anh nói tới đây, thì không kiên nhẫn nhìn thời gian, “Cô chỉ có thời gian mười phút.”
Tống Thành:……!
Vừa rồi lúc chạm mặt với đạo diễn và biên kịch, hai người đều còn nói tới nhàm chán, sao lại thành không rảnh chứ?
Hơn nữa!
Ngài cố ý đẩy hết lịch trình xuống để tham gia phỏng vấn, tại sao hiện tại lại làm như đang bận vậy?
Tống Thành nhìn về phía Kiều Luyến lần nữa, cuối cùng anh ta hiểu ra, trong khoảng thời gian này, Thẩm Ảnh Đế luôn luôn có chút không bình thường là như thế nào.
Tống Thành ho khan một tiếng, “Vậy hai người nói chuyện, tôi đi kêu phục vụ mang đồ lên.”
Tống Thành nhanh chóng rời đi, trong phòng lập tức chỉ còn lại có Kiều Luyến và Thẩm Lương Xuyên.
Vẻ mặt Kiều Luyến có chút xấu hổ, muốn nói chuyện, nhưng lại thấy Thẩm Lương Xuyên cúi đầu xem kịch bản.
Căn bản bộ dạng kia là vốn không muốn để ý tới, làm Kiều Luyến không thể nhịn được ho khan một tiếng.
Nói chỉ có mười phút, vậy nhất định là cô phải nắm chặt hết thời gian mới được.
Cô mở miệng cắt ngang anh: “Thẩm tiên sinh……”
Lời còn chưa nói xong, đã nghe được anh mở miệng: “Cô còn chưa có từ chức sao?”
Từ chức?
À! Vừa thấy mặt đã khơi mào chiến hỏa sao?
Trong lòng Kiều Luyến phẫn nộ, nhưng trên mặt lại không dám biểu hiện, rũ mắt, nói ra những câu nhằm vào anh: “Thẩm tiên sinh, lúc trước ở trong hợp đồng, cũng không có viết là tôi không được làm phóng viên, hoặc là tôi phải ở nhà làm Thẩm phu nhân.”
Cho nên, cô có làm ký giả hay không, liên quan rắm gì tới anh!
Vẻ mặt Thẩm Lương Xuyên lạnh lùng, ngẩng đầu lên.
Trong nháy mắt trong phòng tràn ngập một hơi thở lạnh lẽo.
Tay Kiều Luyến vẫn thẳng lưng, nhưng sâu trong lòng vẫn có một chút sợ hãi.
Ánh mắt anh giống như l sông băng, đông lạnh cô không thở nổi.
Vừa mới quật cường, trong nháy mắt hỏng mất.
Đối diện một lát, cuối cùng Kiều Luyến không chịu được, dẫn đầu chịu thua: “Kỳ thật, tôi không có ý gì, tôi định nói…… Cái kia, không phải anh muốn trộm cưới sao? Tất cả mọi người đều tra phu nhân của anh là ai, cho nên, khẳng định mọi người không thể tưởng được là một phóng viên như tôi. Ha ha, anh nói đi?”
Thái độ cô lúc này, khiến anh vừa lòng, khẽ “Ừ” một tiếng.
Ý này là…… Không ép cô từ chức sao?
Kiều Luyến hoan hô một chút, sau đó mở miệng nói: “Thẩm tiên sinh, sau đây chúng ta……”
Lời nói còn chưa nói xong, Thẩm Lương Xuyên đứng lên, “Đã đến giờ.”
Kiều Luyến nóng nảy: “Cái đó……”
“Kiều tiểu thư, thời gian của tôi có hạn.”
“Vậy khi nào anh mới có?”
Thẩm Lương Xuyên khẽ mở miệng: “Buổi tối, tôi sẽ về nhà.”
Kiều Luyến:……
Này là có ý gì? Kêu cô buổi tối đi tới biệt thự phỏng vấn anh sao?