Thẩm Lương Xuyên luôn luôn lãnh đạm, nhưng giờ phút này, bỗng nhiên trong lòng anh lại nảy lên một tình cảm mãnh liệt không rõ.
Anh nhanh chóng đi tới căn phòng, đẩy cửa phòng ra.
Nhưng trong phòng, cũng đã trống không, không có ai.
Nếu không phải trên mặt đất rải rác lễ phục màu trắng, không khí còn tràn ngập hơi thở kiều diễm, chỉ sợ anh còn cho rằng, tất cả vừa rồi, đều là một giấc mộng……
Kiều Luyến lảo đảo đi trên đường.
Lễ phục màu đỏ diễm, phụ trợ cho việc cô mới chịu đựng Thẩm Lương Xuyên tra tấn, sắc mặt càng thêm tái nhợt.
Trên mặt cô có lớp trang điểm, nhưng lại không dấu mỹ mạo vốn có.
Chính cô cũng không biết, chính mình muốn chạy đi đâu.
Sắc trời đã tối đen, đèn nê ông mở ra, toàn bộ thành phố tràn ngập cảm giác thần bí.
Bên tai thì có tiếng còi ô tô, ngẫu nhiên có tiếng cười nói của người đi đường.
Nhưng lần đầu tiên cô cảm thấy, tâm hoàn toàn lạnh.
Bên tai vẫn vang vọng tiếng của anh: “Cô thích khui trộm riêng tư của người khác như vậy sao?”
Lúc đó, trong giọng anh mang theo ghét bỏ và phẫn nộ, làm cô cảm thấy bị thương.
Đờ đẫn nhìn phía trước, một lát sau, di động bỗng nhiên vang lên.
Cô nhận máy, đối diện liền truyền đến tiếng khẩn trương của đồng nghiệp: “Vong Xuyên, cô ở đâu?”
Môi Kiều Luyến khẽ động, lại phát hiện môi bị khô nứt vô cùng, vì thế không nói gì.
Tiếng Cao Hữu Minh, lại truyền tới lần nữa: “Vong Xuyên, hôm nay cô thật quá xúc động! Tôi biết công ty buộc cô đào ra Thẩm phu nhân là ai, cô cần thiết đào tin tức lớn áp xuống chuyện này. Nhưng trong toàn bộ yến hội, nhiều minh tinh tai to mặt lớn như vậy, cô tùy tiện đào tin tức lớn! Cô……”
Bỗng nhiên trong lời nói lộ ra cái hiểu: “Cô, cô vì áp nhiệt độ cho Thẩm Ảnh Đế sao? Vong Xuyên, tuy rằng cô là fan của Thẩm Ảnh Đế, nhưng Thẩm Ảnh Đế người ta có xu quan hệ nào với cô sao? Sao cô ngốc như vậy! Tôi chưa từng thấy vì thần tượng, mà liều mạng như vậy!”
Kiều Luyến nghe nói như thế, cắn môi, nhìn về phía trước lần nữa.
Cao Hữu Minh nói, làm cô bỗng nhiên cười tự giễu một chút.
Cô vẫn luôn nói cho chính mình, phải lý trí, cho nên người bên ngoài, đều cho rằng cô chỉ là một fan trung thành với Thẩm Lương Xuyên.
Chính là không có người biết, ý nghĩa chưa anh với cô.
Tám năm trước, trong năm tháng gian khổ đó, Thẩm Lương Xuyên gần như là sinh mệnh của cô, ánh sáng duy nhất.
Anh không quen biết cô.
Nhưng cô nhìn anh bò dậy từng chút, có sự nổi tiếng vạn trượng.
Thẩm Lương Xuyên vẫn luôn cho rằng cô vì tiền, có thể bán đứng thân thể mình.
Nhưng nếu…… Là một người khác làm giao dịch với cô, cô không biết chính mình có thể vui vẻ đáp ứng vậy không.
Càng thích, anh càng chán ghét chính mình, càng là con dao đả thương người, đâm đến lòng cô đau đớn……
Có lẽ, cô không nên cách gần anh như vậy.
——
Lúc Thẩm Lương Xuyên về đến nhà, đã là 11 giờ đêm.
Dừng xe ở ngoài biệt thự, anh ngẩng đầu nhìn phòng ngủ lầu hai.
Thời gian này, chắc hẳn cô đã trở lại?
Nghĩ đến đây, anh rũ mi mắt. xuống, cầm lấy một hộp quà trên ghế phụ, sau đó xuống xe, tiến vào biệt thự.
Lý quản gia vội vàng nghênh đón.
Thẩm Lương Xuyên cởi áo khoác, thuận miệng hỏi: “Kiều tiểu thư đã ngủ sao?”
Lý quản gia mở miệng, “Kiều tiểu thư còn chưa có trở về!”
Động tác Thẩm Lương Xuyên cởi áo, lập tức dừng lại.