Trông thấy cô muốn đi, Thẩm Lương Xuyên gấp gáp.
Sau khi kéo cô lại, lại không biết mình nên nói gì giữ cô lại.
Thế là liền nói ra câu nói kia.
Thế nhưng sau khi nói xong, anh lại không xác định cô có tin tưởng anh hay không.
Anh đành phải kéo tay của cô lại, cùng cô đối mặt.
Sau đó, liền thấy cô cắn môi, tránh ra khỏi anh, chạy nhanh ra ngoài cửa.
Dáng vẻ đó...
Thẩm Lương Xuyên vô thức vươn tay ra, muốn níu cô lại lần nữa, nhưng cuối cùng vẫn dừng lại giữa không trung, thất lạc thõng cánh tay xuống.
-
Kiều Luyến lao ra cửa, cũng chưa đi xa, đứng ở trên hành lang, dựa vào vách tường.
Đêm dài, trên hành lang trong bệnh viện không có một ai, trong hoàn cảnh an tĩnh, phối hợp với mùi thuốc sát trùng, để cho người ta cảm thấy có tinh thần.
Nhưng vẻ mặt trấn định của cô, giờ phút này cuối cùng cũng có chút sụp đổ.
Tôi không muốn thương tổn em...
Nếu như câu nói này nói ra vào lúc xảy ra chuyện thuốc tránh thai, anh nói ra, khẳng định cô sẽ khịt mũi coi thường.
Nhưng bây giờ...
Ngẫm lại anh vì cứu mình, xém chút không cần mạng, cô còn hoài nghi cái gì?
Cô cho tới bây giờ cũng không biết, ở trong lòng của anh, kỳ thật mình vẫn có địa vị.
Hốc mắt của cô lập tức đỏ lên, không muốn để cho chính mình thất thố ở trước mặt anh, cho nên mới chạy ra.
Thế nhưng lúc này, trong hành lang không người, cô không nhịn được muốn cười, lại muốn khóc.
Cô đưa tay ra, thô lỗ dùng tay áo lau nước mắt.
Sau đó cô liền đi về cuối hành lang.
Đứng ở nơi đó, bên ngoài có gió thổi tới, để đầu óc của cô hết sức thư thái.
Cũng không biết qua bao lâu, cảm giác toàn thân phát lạnh, cuối cùng cảm xúc bình phục lại, cô mới chậm rãi quay người, đi về phòng bệnh.
Dừng lại ở cửa một chút, Kiều Luyến hít vào một hơi thật sâu, đẩy cửa phòng ra.
"Két" một tiếng, cửa phòng đẩy ra.
Thẩm Lương Xuyên ngồi trên giường bệnh, thân thể cứng đờ, giống như ý thức được cái gì, bỗng nhiên ngẩng đầu, khi nhìn thấy cô ở cửa, trong mắt hiện lên một vòng ánh sáng.
Kiều Luyến không có lên tiếng, luôn cảm thấy bầu không khí hiện tại giữa hai người, là lạ, cô dứt khoát không nhìn mặt anh, chỉ đi về phía giường phụ.
Thẩm Lương Xuyên nhìn chằm chằm cô nằm xuống, thân thể nhỏ nhắn xinh xắn của cô, đắp chăn, cảm giác giống như một nắm nhỏ, vừa rồi anh còn cô đơn, giờ khắc này giống như là có thần thái.
Khóe môi của anh, đều gợi lên một nụ cười nhỏ không thể nhận ra.
Anh yên lặng nằm xuống, tắt đèn, ánh mắt lại không muốn dời khỏi cô.
Một đêm không có chuyện gì xảy ra.
Bệnh viện hôm sao, sáu giờ đã lần lượt náo nhiệt.
Cho dù là phòng bệnh VIP, cũng không ngoại lệ.
Lúc Kiều Luyến tỉnh lại, bên tai có tiếng đàn ông đè thấp: "... Phu nhân của tôi đang nghỉ ngơi, làm phiền mấy người nói nhỏ chút."
Cô hơi sững sờ, liền nghe thấy tiếng bac sĩ nói nhỏ: "Được rồi. Thẩm tiên sinh đã hạ sốt, vết thương trên cánh tay mặc dù nặng, nhưng sau khi thoa thuốc, cũng có thể về nhà. Chỉ là về nhà, phải chú ý không được đụng đến nước, phải qua một tuần thì mới được."...
Một đám người nhỏ giọng nói xong nói, liền rời đi.
Lúc này Kiều Luyến mới làm bộ không có nghe được, mở mắt.
Đầu tiên, đập vào mi mắt là bên mặt tuấn dật của anh, anh ngồi dựa vào giường, cúi đầu cầm điện thoại di động nhìn cái gì, giống như phát giác được tầm mắt của cô, nghiêng đầu lại...