Trong bệnh viện.
Hốc mắt Kiều Luyến đỏ bừng canh giữ ở bên giường bệnh.
Thẩm Lương Xuyên nằm ở đó, nhắm mắt lại.
Mặt tái nhợt không có bất kỳ biểu lộ gì, cánh tay của anh được băng bó kỹ, bác sĩ bên người còn mở miệng: "Bệnh nhân nhất định phải chú ý nghỉ ngơi, sốt cao như vậy, làm sao còn có thể chạy ra bên ngoài?..."
Kiều Luyến lại nghe không vào.
Tầm mắt của cô gắt gao nhìn chằm chằm Thẩm Lương Xuyên, trên mặt hiện lên chấn kinh.
Sao cô cũng không nghĩ tới, bị lưu manh bắt lấy, xuất hiện ở trước mặt cô, cứu được cô, vậy mà lại là Thẩm Lương Xuyên.
Rõ ràng anh phát sốt cao, làm sao lại xuất hiện ở rừng núi hoang vắng?
Mà rõ ràng anh sốt cao, tại sao lại lao ra cứu cô...
Thậm chí, sau khi anh bị thương, anh quan tâm đầu tiên không phải là thân thể của mình, mà chính là nói cô chạy mau, sợ cô bị lưu manh làm bị thương sao?
Nước mắt đảo quanh trong hốc mắt, cô cố nén mới không có rơi xuống.
Tay của cô, vô thức bắt lấy cái tay không có bị thương của anh, một loại cảm xúc không nói rõ được chậm rãi tụ lại trong lòng
Những tức giận đối với anh, vào thời khắc này, toàn bộ tan thành mây khói.
Lúc này cô chỉ có một ý niệm trong đầu, hi vọng anh nhanh tốt lên, hi vọng anh có thể mở to mắt.
Cửa phòng bệnh bị đẩy ra, Tống Nguyên Hi khiếp sợ đi tới, đi tới trước mặt hai người, liền cắn môi nhìn cô, một lát sau, cuối cùng mở miệng: "Buổi sáng hôm nay sau khi chị đi, anh Lương Xuyên lái xe đi theo, bệnh nặng mới khỏi, không có tu dưỡng thân thể, mới có thể bị sốt tiếp..."
Anh đi theo cô...
Từ buổi sáng đã theo cô, chẳng lẽ nói, anh theo cô cả ngày?
Nếu không, anh không có khả năng kịp thời đuổi tới!
Thế nhưng... Tại sao anh phải đi theo mình?
Một ý niệm thoáng hiện trong đầu, để cho cô kinh ngạc nhìn người đàn ông trên giường bệnh, thật không biết phải làm thế nào với anh...
Nửa giờ sau, Thẩm Lương Xuyên hạ sốt, bác sĩ tuyên bố anh đã không có chuyện gì.
Nhưng Kiều Luyến vẫn ngồi chỗ đó, vẻ mặt mờ mịt.
Tống Nguyên Hi nhắc nhở cô: "Chị dâu, người chị như vậy... Vẫn là đi sửa sang lại một chút đi."
Kiều Luyến nghe nói như thế, cúi đầu mới phát hiện quần áo mình lộn xộn, trên thân còn mang theo vết máu của anh.
Thẩm Lương Xuyên luôn luôn thích sạch sẽ, làm sao chịu được khi mở to mắt nhìn thấy cô bẩn như thế?
Kiều Luyến nghĩ tới đây, khẽ gật đầu, đứng lên.
Dự định đi tới phòng tắm, lại nghĩ tới mình không có đổi thay, lúc này mới chợt nhớ tới, Kiều Dịch đoán chừng vẫn ở trong nhà chờ cô ăn cơm.
Cô dứt khoát đi ra ngoài: " Chị về nhà một chuyến."
-
Kiều Luyến nhanh chóng đón xe về nhà, vọt lên tắm nước nóng.
Cả người lúc này mới giống như sống lại.
Tóc còn không có khô, liền đổi y phục, vội vã đi ra ngoài.
Chờ cô trở lại bệnh viện lần nữa, cũng mới vừa qua hai giờ.
Cô đi nhanh đến cửa phòng bệnh, lúc muốn đẩy cửa tiến vào, nghe được tiếng Tống Thành: "Anh Thẩm, anh Thẩm ôi của tôi, ôi trời! Anh không thể dưỡng bệnh tốt sao? Anh nói xem...Kiêu Hùng xắp khai máy rồi, anh sắp phải vào tổ, lúc này anh xảy ra chuyện... Ai!"
Thẩm Lương Xuyên chờ sau khi anh ta nói xong, mới khẽ mở miệng: "Một vết thương nhỏ, sẽ không ảnh hưởng tới đoàn tiến trình làm phim."
Tống Thành liền thở dài: " Anh vẫn triệt để chữa khỏi vết thương rồi nói sau. Chẳng qua chuyện hôm nay, tôi đã báo cảnh sát, cảnh sát bắt được lưu manh, đi qua hỏi thăm, hắn nói..."